Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Vui Cuối Tuần ( 2 )


NỢ  MỘT  LỜI  XIN  LỖI


 

-Đấy! Tôi nói đâu có sai. Anh nhìn tấm bảng giờ chạy xe buss đây này. Còn một tiếng nữa, chuyến xe chạy tuyến đường của anh mới đến. Anh cứ lo không về kịp chuyến xe lúc hoàng hôn. Anh nên nhớ tôi ngồi mòn ghế xe buss ở tuyến đường này. Còn bây giờ, trong trạm đợi xe trống trải này, xin mời anh yên chí ngủ một giấc.

-Tôi vốn có tính lo xa. Chuyện anh ngồi xe buss đến nay xa xôi rồi, có thể anh quên giờ xe chạy cũng nên.

-Các tuyến xe buss vùng này, chạy từ đâu đến đâu tôi đều biết hết. Mấy năm trước, quanh vùng này, nhiều người còn vinh danh tôi là “thiên thần xe buss” thì hẳn là anh rõ tiếng tăm của tôi đến mức nào.

-Xin hỏi thiên thần một câu...

-Được, cứ hỏi. Ta sẵn sàng nghe câu hỏi nhà ngươi.

-Thưa thiên thần. Trước khi đến bến xe, thiên thần có nói với tôi là thùng mì tôm trong nhà chẳng còn gói nào, và...

-Ủa, anh không nhắc đến thì chẳng có năng lượng để gõ xong bài tối nay. Chiều nay mà vác thùng giấy đi vay gạo trong xóm thì cũng phiền. Dân nhà mình chỉ có mì với trứng luộc là đắc địa hơn cả. Bây giở không biết tiệm bán đồ Á Đông còn mở hay đã đóng. Để tôi xem qua giờ ở cái điện thoại di động này đã. Ồ, còn 30 phút nữa tiệm đóng cửa.

-Từ đây đến tiệm Á Đông có xa không?

-Tôi chạy xe vèo một cái đến nơi ngay. Chạy đến chừng mười phút, chạy về cũng chừng đó. Đang định nói thêm vài chuyện trước lúc tiễn anh về ở bến xe này, bỗng nhớ tới thùng mì. Ồ, còn cái túi này nữa. Anh làm ơn chút xíu, cầm vài thứ này về trả lại cho A. Orka giúp tôi.

-A Orka nào?

-Orka trước đây học chung lớp di dân với anh và tôi, anh chóng quên vậy. Nhà ông ta bây giờ cũng ở cùng một dãy với nhà anh.

-À, tôi biết ông Orka này rồi. Nhưng những thứ gì ở trong túi đây?

-Đây nhé. Một chiếc mũ ấm này, một chiếc áo choàng dài này, và một tạp chí tranh ảnh. Có thế thôi.

-Trời đất ! Tranh ảnh gì... trông thấy toàn cảnh khỏa thân thế này.

-Đấy là những người mẫu. Nhưng họ khoác các tấm voan mỏng, có khỏa thân hoàn toàn đâu.

-Thôi anh gấp lại đi. Kẻo có người trông thấy cũng phiền đấy.

-Quyển tạp chí này dành riêng cho các họa sĩ học vẽ thêm, anh hiểu chưa? Tôi mượn của Orka về đọc để học hỏi thêm. Còn áo khoác và chiếc mũ lông này là Orka cho mượn, vì hôm đó ở nhà ông ta ra tuyết bay mờ mịt.

-Thôi, anh cho tất cả vào trong túi đi.

-Thế này nhé. Anh đã giúp tôi thì giúp cho trọn vẹn. Tôi muốn anh đội thử chiếc mũ này... Ồ, trông bảnh trai hẳn ra nhỉ? Còn áo khoác này, nào, khoác thử một chút xem sao... Trời ! Trông không khác gì một ông hoàng Ả Rap. Các nhà điện ảnh Hollywood trông thấy anh phút này thì thôi rồi, chắc hẳn là anh phải bay sang tới tận Mỹ ! Ồ, mải nói vài câu, tiệm mì sắp nghỉ về nhà rồi. Thôi tạm biệt anh nhé !

-Kìa, đưa chiếc túi để tôi đựng đồ.

-Thôi, giúp tôi đi, anh tư ! Áo mặc vào người, mũ đội trên đầu, không thể nào mất. Chúc anh lên đường bình an. Sẽ gởi đến anh lời chúc an lành nữa qua chiếc điện thoại di động. Tạm biệt anh tư nha !

-Kìa...

*

-Úi la la !

-Chị ơi, chị đụng vào người ông ta rồi. Xin lỗi ông ta một câu đi.

-Trời ơi. Mình đang vội, chả đứng giữa lối, lại còn như biểu diễn với cái áo thụng này nữa.

-Xin lỗi ông ta một câu đi chị. Mất gì đâu một lời nói.

-Xin lỗi là gì nhỉ? Lâu nay học được một câu bên tai này thì nó lại ra luôn tai bên kia. Mà chẳng biết chả ở đâu ta, xài thứ ngôn ngữ gì để nói lời xin lỗi. Đội chiếc mũ trông như dân sống nơi sa mạc thế này.

-Thôi, chị không xin lỗi thì thôi. Đừng nhìn người ta như thế. Ông này trông như thổ dân từ nơi xa đến.

-Ừa, chị nghĩ, mình có nói xin lỗi, ông ta cũng không hiểu đâu. Thôi cứ lẳng lặng ra chiếc ghế kia ngồi để đỡ mỏi chân đã, em... Em nhìn kìa, ông ta chẳng quan tâm lắm đến chuyện xin lỗi đâu. Hình như đang còn mải ngắm chiếc áo.

-Chiếc áo nhiều mầu sặc sỡ kia, em đã trông thấy ở đâu một lần rồi... Có thể sắc dân này họ thích mặc thứ đồ như trong ngày hội.

-Trông tướng mạo, nón mũ, áo xống tưởng chừng ông ta vừa đi ăn tết ở bên Cong go về. Nhìn mặt mũi cũng có vẻ hơi hiền hiền nhỉ. Chị thấy nhiều tay di dân trông cũng ngon mắt lắm. Kể ra lấy được một tay như tay này cũng đỡ tức.

-Chị nói đỡ tức là làm sao?

-Đỡ tức là những khi mình có nóng lên, có nói động đến “tiên, nhân, sư, cha” chả hoặc có nói đến cái gỉ cái gì, nó cũng chẳng hiểu. Đúng không?

-Người nào mới nghe, có thể họ nghĩ rằng mình đang ca bài ca... “tiên, nhân, sư, cha” chả  nào uýnh ‘bà’. Nhưng chị ơi, chị đừng nghĩ lúc này em nói đến chuyện nhà chị nhé.

-Dạo này hai bên ngưng chiến rồi. Trước kia đụng nhau vài câu là mắt xanh mắt đỏ lừ nhau dữ lắm, chẳng ai chịu ai câu nào. Ông cãi chầy, bà cãi cối. Nói qua nói lại là dễ táng nhau lắm.

-Sống nơi đây, đâu có chuyện ai muốn đánh ai là được. Cãi nhau to là xe cảnh sát đã tìm đến nhà. Việc lời qua tiếng lại giữa vợ chồng trong nhà thì gia đình nào không có. Gần đây em mới biết, dân tây có người nói rằng khi chồng hoặc vợ tranh nhau nói lời cuối cùng thì còn nguy hiểm hơn bom sắp sửa châm ngòi. Chị nghĩ thử coi, lúc biết ra rồi thì ảnh đã xách va-ly ra đi. Lúc này cái nhà nó là nhà hoang. Buồn hết biết... Bây giờ em biết tính sao đây, chị ?

-Nói đến đàn ông thì... Kìa, em nhìn. Cái tay lúc trước chị đụng phải, đang xem cái gì vậy kìa ? Toàn tranh ảnh đàn bà. Úi la la. Trông bản mặt hiền lành tử tế, mà lại... Chả này ghê thiệt đó.

-Nói nhỏ thôi chị.

-Cần gì phải nói nhỏ. Chị có gào lên lúc này, chả cũng chẳng hiểu chị nói cái gì đâu. Tử tế gì đâu, đúng là đồ khốn kiếp. Những thứ tử tế không muốn, chỉ muốn những thứ ở đẩu ở đâu. Cái lão nhà chị ngày trước...

-Thôi, chị ơi. Chị khỏi nói ra.

-Cái lão nhà chị ngày trước đúng là đồ cám hấp. Lúc lão nổi cơn hấp lên, chị nói: “Thôi, ông ơi. Ông hấp vừa vừa thôi. Ông hấp quá tôi không chịu nổi đâu." Lão cười khì khì. Này em, tại sao chả ngồi bên ghế kia cũng cười khì khì? Chả dùng tờ báo che mặt mà cười rung cả ghế, là tại sao ?

..

-Xe buss sắp đến rồi, anh tư ơi. Tôi mua được thùng mì rồi. Anh để quên chiếc túi trong xe nên tôi phải mau mau quay lại. Kìa, xem đến cái tranh ảnh nào mà cười dữ vậy ?

....

02. 03. 2013

VVHP

**********************

Không có nhận xét nào: