VUI VỚI BA NGÀY TẾT
Ba ngày Tết nơi Xứ Lạnh là
những ngày bình thường nếu ba ngày này chỉ là vài ngày đầu tuần.
Nhưng năm nay, mồng một Tết Xuân Qúy Tỵ là ngày chủ nhật, nên bà con
anh em họ hàng, ông bà cha mẹ con cháu rồi người thân kẻ lạ... đều
ít nhiều mừng vui hớn hở. Vì ở nơi đây, vào cuối tuần có hội hè,
lễ lạc... thì từ chiều thứ sáu đến đêm chủ nhật, người ta tha hồ nhảy
múa hát ca và vui chơi thỏa thích.
Những ngày này, tuy rằng mùa xuân đang về trong rét lạnh, nhưng
nhiệt độ ngoài trời không đến nỗi lạnh lắm. Tuyết có rơi lắc rắc như
bột trải nhẹ trên đường, thế nhưng ngoài trời mức lạnh vẫn chỉ
chừng 3, 4 độ C. May mắn nơi tôi sống là một thung lũng nhỏ, nên những
ngày gió rét lạnh từ Bắc Cực thổi xuống đỡ tê cóng hơn các vùng
trống trải không có đồi núi gần bên.
Nhớ lại vào dịp đón xuân cách nay vài năm, ba ngày Tết là những
ngày đầu tuần và tôi vẫn còn làm trong một hãng nhỏ. Ba ngày tết
năm đó gặp đúng một đợt rét chưa từng biết đến. Sáng sớm ra đến
bãi để xe, tuyết cuộn bay trong gió lạnh và ổ khóa của chiếc xe
tàng tàng bị đông đá không thể nào xoay nổi nửa vòng; tôi chạy vội
vào nhà đun một bình nước nóng, đem ra giội nước nóng vào ổ khóa
để tan lớp đông đá, và sau đó xịt tiếp một đợt dầu nhớt vào ổ
khóa mới mở được. Chạy xe đến chỗ làm mất chừng hai mươi phút, và
lúc ngồi vào trong xe một người bạn đỗ trước xưởng, chợt nhìn khung
nhỏ báo nhiệt độ ngoài trời bên tay lái, con số hiện lên là 28 độ
dưới không ngoài trời! Nếu biết trước lạnh rét đến mức độ này,
chắc rằng hôm ấy báo nghỉ cho khỏe... Không ngở xương cốt một dân Á
châu có sức chịu đựng đến vậy! Qua cơn thử thách, nhớ mãi một kỷ
niệm những ngày Tết năm ấy.
Ai trải qua một đợt rét như trên, hiển nhiên bây giờ có sống ở
ngoài trời những lúc lạnh 0 độ C, thì tay chân đâu còn run nữa, có
thể lúc này còn nhoẻn cười và cảm thấy cuộc đời vẫn còn nhiều
cái hay và may mắn.
Trở lại với chuyện Tết nơi Xứ Lạnh những ngày này, tuy trong nhà
không có cành đào hay hoa mai vàng nở mừng đón xuân sang, nhưng thật
sự với những ai từng sống qua vài dịp Tết Nguyên Đán nơi đây, rất ít
người mang mặc cảm buồn thương và có nỗi buồn hiu hắt. Cái lạnh giá
đến mức nước ở ngoài trời đóng băng đông đá người ta cũng quen dần,
nên nỗi xa cách ly hương cũng theo ngày tháng dần dần phai nhạt. Ngày
nay, nhiều người sống nơi đây dường như đón xuân, đón Tết vào những
ngày cuối năm dương lịch. Người ta ăn mừng một năm mới cùng lúc trên
bầu trời nơi đây rực rỡ những chùm pháo hoa muôn mầu. Người ta nâng ly
chúc nhau một năm mới nhiều tốt lành, chúc một mùa xuân sống bên nhau
thêm nhiều niềm vui và thêm nhiều nụ cười vui như hoa xuân tươi thắm...
05. 02. 2013
V V H P
**********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét