Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Nắng Mưa Một Thời ( 6 )




 


    Những Áng Mây Xa


 

  Thuở nhỏ, tôi có lần được trèo lên một ngọn đồi thoai thoải cùng với vài đứa bạn cũng nhỏ tuổi và sống chung trong một dãy phố.

Niềm vui đến với bọn trẻ chúng tôi rất bất ngờ khi chúng tôi leo đến ngang triền đồi và nhìn xuống đoạn đường nhỏ phía xa xa. Đang sống nơi phố phường nhộn nhịp và lúc nào cũng tấp nập người và xe cộ qua lại ồn ã, nay đứng giữa một khoảnh triền đồi thoáng đãng, nhìn lên bầu trời xanh từng đám mây trắng lững lờ bay dần tới nơi xa, và nhìn quanh triền đồi, cỏ cây hoa lá bên lối bước lên trông rất vui thích như chào đón bọn nhóc tì chúng tôi có dịp may mắn đến thăm. Lúc này mới biết ra thiên nhiên đẹp hơn nhiều khi ta còn chưa biết đến. Mặc cho mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên các khuôn mặt non trẻ, chúng tôi bước lên theo đường mòn nhỏ dẫn đến một khoảng rộng xanh êm cỏ mọc, và mấy đứa nhóc tì chẳng đứa nào bảo đứa nào, tất cả bỗng cười vang thích chí và thi nhau nằm dài, giang thẳng tay và chân nơi triền đồi cỏ cây lộng gió. Mắt nhìn lên bầu trời, nhìn những áng mây bay, trong lòng cảm thấy một niềm vui bao la từ trước đến nay chưa hề biết đến. Thuở thiếu thời có những niềm vui thật trong lành và vô tư mãi mãi chẳng phai mờ trong ký ức.

Vài chục năm sau, khi tôi sống ở nơi đây, có một đôi lần tôi lại có dịp ngồi trên một triền đồi xanh êm cỏ mọc và ngắm những áng mây lãng đãng trên bầu trời xanh dịu. Ở nơi đây, bên rìa những đô thị, người ta làm những đường nhỏ dành riêng cho người thích tản bộ. Từ trung tâm nơi phố thị đông người qua lại, chỉ cần thả bộ chừng vài trăm mét là bạn sẽ bước tới một đường nhỏ dành cho người chạy bộ hoặc người thích thường ngày dạo bước lang thang trên đường vắng. Những lối đường này, có quãng dài chừng 3 đến 4 km, uốn lượn qua vài vùng đất cây cỏ mọc không cao lắm, và nếu đi hết đường vòng tản bộ thì lại trở về nơi bắt đầu bước vào đường này. Có nơi, đường tản bộ có lối lên một, hai đồi đất thấp và về mùa hè có rất nhiều loài hoa rừng đua nhau nở rộ. Tôi đã một đôi lần ngồi trên một triền đồi vắng, và chợt nghĩ, nơi đây thật lý tưởng với ai có tâm hồn thi sĩ. Giữa khoảng trời mây bao la và nắng đẹp xôn xao ngày hè, ngồi nghỉ vài phút nơi đây, thả hồn theo mây bay gió thổi, nhớ và nghĩ tới người thương, nay ở góc biển chân trời nào mà càng nhớ thương thì ý thơ chỉ mênh mang  giống tựa bản tình ca không đoạn kết. Tôi ngả lưng trên triền đồi, lòng chợt mơ ước, một ngày nào đó thật xa xôi hơn nữa, lại có dịp ngồi nghỉ ít phút trên một triền đồi, nhìn những áng mây bay, thả hồn theo vẻ đẹp những đóa hoa rừng thơm ngát...

 

   Học giả Nguyễn Duy Cần - tác giả nhiều cuốn sách đến nay vẫn còn được nhiều người tìm đọc - Ông  có những dòng chia sẻ và có những lời khuyên rất bổ ích. Theo ông, muốn “tạo cho mình một cảm xúc dồi dào” nên “biết sống một mình trong cô tịch, giữa cảnh vật thiên nhiên.” Và “Sống được năm ba ngày trong thôn quê, nơi một làng mạc xa xôi hẻo lánh đem lại cho tâm hồn mình một liều thuốc thanh lương và yên tĩnh.

Lại nữa, nếu cảnh vật thiên nhiên càng gồ ghề hùng vỹ thì sự tẩm bổ tinh thần lại càng thêm sâu mạnh. Trước cảnh vật vô cùng hùng vỹ, con người cảm thấy những cao vọng của mình đều nhỏ bé không đâu. Một thứ tình cảm thanh cao sâu sắc chợt đến với tâm hồn ta...”.

( Trích trong tác phẩm Tôi Tự Học của Học giả Nguyễn Duy Cần )

Đôi khi ngồi thảnh thơi bên khay nước, tôi nhớ đến lời khuyên và lời chia sẻ đã từng biết trên, chợt hiểu thêm ra đôi điều mới lạ và cảm thấy ít nhiều thanh thản.

Vân Võ Hoài Phương

**********************
 

Không có nhận xét nào: