Một Chiều Bên Sông Sài Gòn ( 2 )
Nhờ chuyến vào thăm Sài Gòn ngày ấy nên
tôi được nhìn tận mắt nhiều quang cảnh hiếm có và lạ lẫm. Quãng chừng
một giờ trước khi chuyến tầu từ Ga Hàng Cỏ chuyển bánh về phía Nam,
trước cửa sân ga đã có rất đông người với hành lý đem theo, và nhìn
dáng vẻ nhiều người, dường như ai cũng ít nhiều bồn chồn, lo
lắng. Vài chiếc xe xích lô chở và chất đầy hàng hóa vội vã lướt trên
đường nhựa và lượn vòng vào trước sân ga, tìm một khoảng trống đỗ
lại dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn điện trong sương sớm. Trước
cánh cổng sắt lớn bên cạnh cửa sân ga là những người buôn hàng
chuyến, với những chiếc xe kéo hai bánh (loại xe một thời gọi là xe
cải tiến); cùng với hàng hóa chở đầy trên chiếc xe nhỏ, cùng với
nhiều lồ, sọt đựng các loại lâm sản, thổ sản chuyển từ miền ngược
chuyển về. Bầu trời lúc này chưa sáng hẳn, cái lạnh sớm mai còn
thấm qua lần áo mỏng nhưng những người buôn hàng chuyến không nao lòng
đứng chờ trước cánh cổng sắt chưa mở, sức chịu đựng của họ tưởng
chừng vô biên, vì chỉ chừng nửa giờ sau, khi cánh cổng vừa kịp hé
mở thì đoàn người ồ ạt bước tới không một sức mạnh nào ngăn nổi.
Thoáng qua không đến vài phút, dòng người với xe kéo, với gồng gánh
thúng mủng và với những tiếng kêu, tiếng gọi vội vã khuất dần sau
chiếc cổng. Đã có một thời, để sống còn và nuôi nổi gia đình, nhiều
người dân sống ở vài vùng phía Bắc đã quen sống với nhiều nỗi vất vả
nhọc nhằn đường xa như những người đã đợi chở trước chiếc cổng sắt bên
sân ga.
Chị tôi,
anh rể và tôi cùng thức dậy vào quãng 3, 4 giờ sáng để sắp sẵn
hành lý. Sau đó được người nhà ở Ngã Tư Sở có quen biết một ông
làm nghề xích lô sống gần đó, hẹn trước lúc 4 giờ sáng đến đón và
chở 3 người ra ga xe lửa.
Anh rể và
tôi, sau bữa cơm chiều hôm trước, vào lúc 5, 6 giờ chiều, hai chúng tôi
lang thang trên vài đường phố Hà Nội mãi tới tận khuya mới về nhà
bà chị họ, nơi ở tạm hai ngày để có sức đi xa. Lý do không thể về
sớm bởi vì nhà chị họ của anh rể là một nhà nhỏ hình ống, gồm 3
tầng nhưng diện tích mỗi tầng chỉ rộng hơn chiếc gường đôi một chút.
Tầng dưới cùng, từ cửa bước vào có đặt chiếc sập gụ gỗ mầu nâu sẫm,
bên cạnh có lối đi nhỏ dẫn đến cầu thang bằng gỗ để lên tầng trên.
Tầng hai, sàn bằng gỗ. Nhìn thoáng qua thấy có trải chiếu hoa và
chăn, màn. Chắc hẳn nơi đây là nơi ngủ và nghỉ ngơi của chủ nhà; còn
bên tường lối lên tầng ba là chiếc thang bằng gỗ hẹp. Trước đây, tôi
có vài dịp đến Hà Nội, nhưng thường chỉ nhìn những nhà hình ống
từ phía ngoài, khó thể tưởng tượng nổi với chiều dài mỗi bức
tường chỉ hơn 2 mét, người ta thiết kế và làm được một nơi ở trông
đàng hoàng đến vậy. Tối hôm đầu tiên đem hành lý của 3 người đặt
vào dưới gầm chiếc sập gụ nơi tầng một, bà chị họ nhìn anh rể và
tôi, cười nói: “Để hai thanh niên này lên tầng ba, ngủ cho khỏe. Nhưng
mà bước lên bước xuống nhẹ nhàng thôi. Cái cầu thang này ông nhà tôi
làm không được chắc chắn lắm, nhỡ chân bước hẫng là dễ lăn xuống
chân thang. Còn nữa, đã ở nhà ống thì ăn uống cần phải cẩn thận,
đang đêm bỗng bụng dạ sôi lục bục thì cũng phiền lắm”. Chị tôi chợt
hỏi : “Còn anh nhà, đêm nay ngủ đâu?”. “Tôi với thím, ngủ ở tầng hai.
Còn ông nhà này, đêm nay cho ngủ một mình một tầng, riêng một sập gụ.
Tha hồ mà ngáy. Này, thím chưa biết đấy. Có đêm ông ấy ngáy rung cả
cái nhà ba tầng. Người ta bảo ghét của nào trời trao của ấy. Tính
tôi lúc ngủ không thích ai nằm bên cạnh ngáy. Vậy mà cái duyên cái số,
lấy phải ngay ông nhà này, hễ đặt lưng xuống là ngáy rung cả giường,
rung cả sập gụ. Một đêm, tôi đang ngủ ngon, bỗng chợt tỉnh dậy, nghe
tiếng ông ngáy như kéo gỗ trên ngàn. Rồi một lúc sau, thím có biết
ông hát bài gì không? Một bản tân nhạc ông thích từ ngày còn trẻ : “Ở
chợ Dầu có cô hàng cà phê. Cô hay cười, hồn xuân phơi phới. Cứ trông
dáng người, mới chừng đôi mươi...”. Chị tôi có ý ưa thích tính hay
bộc bạch của bà chị họ, nói liền: “Vài câu hát này đúng là hình
ảnh của chị ngày trước. Nghe nói ngày hai người mới quen nhau, anh
nhà mê chị còn hơn mê cái tiệm cà phê của chị. Có đúng không?”. Bà
chị họ cười hehe : “Đã là trai, mà gái không mê, cà phê không biết
uống thì hỏng !”.
Sau bữa cơm
chiều, anh rể và tôi lang thang trên vài phố nhỏ bên bờ hồ tìm một
quán cà phê. Khi rẽ vào đường phố nhỏ cách một dãy nhà, nơi góc
đầu dãy nhà có treo chiếc bảng hiệu dài với những chữ “Cửa hàng bách
hóa tổng hợp”, hai chúng tôi chợt nhìn thấy một tiệm cà phê ở gần
quãng đường lượn. Người ta dễ dàng nhận ra ‘bản sắc’ một tiệm cà
phê đích thực qua mùi thơm quyến rũ của ly cà phê ngon, hay qua gương
mặt của những khách uống trong một quán cà phê hấp dẫn. Và nơi tiệm
cà phê, anh rể và tôi ngập ngừng lạ lẫm
bước vào tối hôm ấy, cả hai chúng tôi bỗng cảm thấy vừa quen
vừa lạ. Ngay gần cửa bước vào tiệm là một dãy bàn và ghế nhỏ đặt
sát tường. Mỗi bàn chỉ có hai ghế để gần và bên cạnh chỉ còn một
lối đi vừa một người bước. Quầy pha cà phê ở phía trong. Một bên
tường treo các bức tranh cỡ vừa nhưng thật khó tìm thấy các bức
tranh loại này trong các tiệm cà phê nơi thành phố khác. Một không
gian phảng phất đôi chút nghệ thuật, vài khách ngồi vừa nhâm
nhi ly cà phê vừa thoáng ngắm nhìn một, hai bức tranh treo trên tường
gần nơi ngồi. Tiệm cà phê tuy nhỏ và một tách mầu [cà phê sữa] trông
gọn nhỏ, ít ỏi nhưng làm ấm lòng người giữa đêm khuya...
Anh rể và
tôi, đêm hôm đó ngủ trên tầng ba và trăn trở mãi không sao ngủ được.
Cái gác nhỏ tuy chắc chắn, nhưng anh và tôi nằm nghe tiếng gió lùa qua khung cửa
sổ nhỏ nơi đầu hồi nhà và thao thức đến sáng.
....
( còn tiếp
)
Vân Võ
Hoài Phương
**********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét