Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Một Khung Trơì Ưa Thićh Sôńg Vui ( 3 )

Một Khung Trời Ưa Thích Sống Vui ( 3 )



Gần một tháng du lịch nơi được nhiều người gọi là Xứ Cờ Hoa cách nay vài năm về trước, một đôi lần tôi chợt nhìn thấy vài hình ảnh thoáng qua cảnh ... chắc hẳn là một, hai người đó đang chuyển đổi đến nơi ở mới. Với một chiếc xe nhỏ, một hai người ở độ tuổi trên dưới ba mươi nhưng trông có vẻ từng trải, còn trong xe có chiếc nệm giưởng cuộn tròn, vài hộp giấy các-tông đựng vài đồ dùng cá nhân... Đúng là cảnh chuyển đồ đến nơi ở mới. Tôi biết, bởi tôi đã một hai lần ”chuyển nhà” bằng chiếc xe hai chỗ ngồi với vài hộp giấy trong có ly, tách, ấm chén, phin phung... và sách báo cũ. Ngồi bên cửa sổ xe bus trong chuyến đến thăm một viện bảo tàng mỹ thuật bên Mỹ, nhìn xuống đường rất nhiều xe chạy cùng chiều, tôi bất chợt trông thấy đúng hai dịp hai người chuyển đồ với hình ảnh đó, một chàng trạc tuổi ngoài ba mươi và một nàng tuổi cỡ trên hai mươi. Trải qua vài việc tương tự cảnh hai người nhìn thấy, tôi thầm nghĩ chuyện này cũng thường tình. Nhưng khi nói chuyện với anh bạn mới quen sống trên đất Hoa Kỳ đã nhiều năm, tôi biết thêm vài điều mới. Theo nhận xét của anh, có thể hai người tôi nhìn thấy, họ đang chuyển đến nơi ở mới; nhưng có thể họ đem vứt bỏ vài đồ dùng không cần thiết nữa; và có thể họ đem các thứ đồ chưa dùng đến đó cất vào kho. Anh nói thêm, anh cũng thuê một ga-ra nhỏ làm kho để nhét chặt đống đồ chưa dùng đến, “vất đi thì tiếc, vì vừa là những thứ không ít tiền, vừa là kỷ vật lưu niệm những ngày qua”. Những ngày ấy là những ngày cuộc suy thoái kinh tế toàn cầu chưa xảy ra, còn lúc này chẳng rõ anh còn để đồ cũ ở nơi đó nữa không.
Trong vài vùng tôi có dịp sống qua, nơi ở năm, bảy năm dài, có nơi chừng trên dưới chục năm. Và theo hiểu biết nhỏ hẹp của tôi, dân chúng nơi đây phần nhiều không ở mãi một chỗ, ngoại trừ những người hưởng hưu. Rất nhiều lý do để nhiều người thay đổi nơi ở. Nếu bạn sống nơi đây, và tìm được công việc ưng ý với mình tại vùng khác, hiển nhiên bạn sẽ chuyến đến nơi ở mới. Những gia đình có con nhỏ, bố mẹ lại luôn nghĩ đến việc học tập, sinh hoạt trong một môi trường thích hợp và tốt hơn. Còn một số không ít người năm nay làm nơi này, năm sau làm nơi khác, vì vài lý do nào đó; và những người tạm nghỉ việc, những người cần chuyển nơi ở trước hiện tình mức thu nhập thay đổi. Nói qua để hiểu thêm đời sống nơi đây, không như ở quê nhà ngày trước, có khi ai ở đâu thì ở đó mãi đến tận cuối đời. Cuộc sống đương đại hiện thời, ai cũng biết, việc chuyển chỗ ở là việc rất thường.
Những người với bản mệnh sống ly hương như tôi, từng sống một, hai thập niên nơi được gọi là quê hương thứ hai, tôi biết rất ít gia đình ở yên một chỗ từ ngày đến xứ sở mới. Còn tôi, khoảng chục năm trước đây, một đứa cháu bảo dọn nhà lên sống cho vui, và thế là từ miền Nam chuyển đến vùng nay hiện ở; lúc tìm được việc làm, muốn ở một nơi gần hãng xưởng làm, lại gắng gỏi tìm kiếm nhà riêng để ở. Thuê nhà của tư nhân thì rất dễ tìm và có thể chuyển đến ở ngay, trên vài trang báo trong vùng đăng nhiều tin mới về nhà cho thuê, nhà từ một đến hai, ba phòng rất nhiều; có mẩu tin nhà cho thuê đăng kèm lời nhắn rất đáng chú ý: “först till kvar !”, tạm dịch “đến trước tiên (thì) còn / đến sớm nhất (thì) còn !” { först: trước tiên, trước nhất; till: đến, tới; kvar: còn, còn lại}. Chàng đơn thân hoặc nàng lẻ bóng nào đang tìm nhà để thuê, mà nhìn những dòng "bắt mắt" như " Lägenhet 2 rum och kök, fantastiskt läge !"/ "Nhà ở 2 phòng và bếp, tình thế tuyệt vời !", chắc hẳn hai mắt phải sáng lên như đèn ô-tô. Tuy nhiên với dân nhập cư, nhiều phần “lạ nước, lạ cái”, tiếng tây tiếng ta nhiều lúc còn luýnh quýnh, may ra chỉ có một ít sinh viên trẻ, con cháu di dân dễ hòa nhập nên chọn nhà cho thuê cách này. Kể qua để thấy rằng, bản thân tôi cũng có thời “chạy long tóc gáy” tìm kiếm nhà riêng. Có việc làm và ước mơ có căn phòng nhỏ, sinh hoạt thường ngày chẳng phiền lụy, bếp nước hoặc nơi vệ sinh riêng rẽ, xem ti-vi hoặc nghe nhạc không làm ảnh hưởng kẻ khác, và đi sớm về khuya chẳng động chạm đến ai. Một ước mơ bình thường nhưng không dễ thực hiện.
Sống ở nơi này, khi muốn thuê nhà để ở, người ta thường nghĩ trước nhất đến Sở Nhà Đất, một cơ quan lo việc nhà ở cho dân chúng không thuộc về tư nhân. Mỗi thành phố lớn hoặc mỗi quận thường có sở nhà đất, và nếu ai đó muốn tìm một diện tích nhà ở (1, 2 hoặc 3 phòng..) hợp với hoàn cảnh riêng, họ thường tìm đến sở nhà đất trong vùng để ghi danh. Thuê được nhà ở nơi sở nhà đất kể ra cũng đôi chút dễ chịu, giá cả phải chăng và các tiện nghi sinh hoạt chẳng lo lắng nhiều. Trong nhà cho thuê đã sẵn tủ để quần áo, bếp điện, tủ mát tủ lạnh để thức ăn, phòng tắm phòng vệ sinh... Thoảng hoặc khi mất điện, đường ống thoát nước thải tắc, hay có hư hỏng nhẹ, sẽ có thợ sở nhà đất đến giúp. Tuy nhiên muốn thuê được nhà nơi này, bạn phải ghi danh và chờ vài tháng khi có ai đó trả nhà và một khi có nhà trống hợp với số phòng bạn cần, lúc đó đến lượt bạn (nhiều khi có người ghi danh trước bạn, cùng số phòng cần ở ). Thời kinh tế chưa bị cơn khủng hoảng, tìm được nhà để ở rất khó, có người đã ghi danh nhưng phải chờ đợi có khi năm này qua năm khác. Xin gặp dịp khác nói thêm về việc này, vì kể qua kể lại cũng hơi dài dòng.
Thời tôi vừa vào làm một hãng xưởng mới, sau khi ghi danh tìm nhà ở, tôi phải chờ vài tháng mới có nơi ở gần chỗ làm. Một thân một mình sống trong căn phòng gần ba chục mét vuông, nhà tuy cũ nhưng chắc chắn, có một cửa sổ rộng nhìn ra một đoạn phố nhỏ mà thường ngày những lúc rảnh rỗi ngồi bên cửa sổ, tôi vẫn trông thấy vài người dắt theo chó đi dạo. Những ngày nắng, đoạn phố này nhiều thêm các hình ảnh đó, vì qua quãng phố dài này sẽ đến một khu đất rộng, chắc hẳn những người dắt chó đến nơi đó để gần khoảnh thiên nhiên thoáng mát hơn. Thật ra mới đầu tôi không chú ý đến cảnh một vài người dắt theo chó đi dạo. Ai chẳng đã một hai lần nhìn thấy một vài người dắt theo một “gầu gầu” hoặc một “gâu gâu”. Bạn đã lần nào để ra vài phút quan sát kỹ một người nào đó dắt theo một ‘gâu gâu’ mà người đó thường chăm chút chưa? Với vài năm tôi sống ở ngôi nhà có cửa sổ nhìn ra quãng phố nhỏ vừa kể, thật sự tôi thấy được khá nhiều cảnh nhiều lúc cười vui một mình. Trước đây tôi có dịp nghe ai nói “chủ thế nào, chó giống y chang”, câu nói này có hàm ý và có thể hiểu đơn giản là chủ hiền thì chó hiền, còn chủ dữ hẳn chó cũng dữ. Lặng lẽ nhìn xem cảnh trước mắt bên ngoài khung cửa sổ, đôi lúc tôi bỗng cảm thấy vui vui.



( Còn tiếp )



Vân Võ Hoài Phương
**********************

Không có nhận xét nào: