Một Khung Trời Ưa Thích Sống Vui ( 4 )
Nửa tháng trước tôi có dịp chạy xe qua nơi làm cũ, nhìn nơi đậu xe trước hãng xưởng vắng hoe không một chiếc xe, lòng cảm thấy hơi buồn, chợt nhớ đến vài bạn làm nơi đây ngày trước. Tháng Bảy là tháng các hãng, xưởng quanh vùng tôi nghỉ một tháng hè và nói chung dân Âu châu vẫn coi tháng Bảy là những ngày nghỉ ngơi rong chơi trong một tháng nắng nóng, tận hưởng nắng hạ sạm da để rồi đến tháng Tám, tháng Chín nghe gió lạnh bắt đầu thổi, cái buồn len lén thấm vào tâm tư khi biết rằng một mùa Đông trước sau rồi cũng đến.
Nhìn cánh cửa phía trước của Hãng đóng kín, tưởng chừng lúc này cả những cỗ máy nằm trong xưởng cũng đang thời ngơi nghỉ. Ở nơi này, có người gọi là Hãng, có người gọi là Xưởng, và cũng có người gọi nơi làm của mình là Hãng Xưởng; dễ hiểu là nếu đó là Hãng chuyên lắp ráp, hoặc Xưởng đó chuyên sửa xe chẳng hạn. Còn nơi tôi làm, nhiều người quen gọi là hãng xưởng, bởi một bên có kontor (phòng ban giám đốc và văn phòng nhân viên) và dãy nhà kho; còn một bên là vài dãy xưởng với chừng hơn chục chiếc máy loại lớn. Đây là nơi làm sau hết, như có người đã nói với tôi: “Trước lúc được cho về vườn”. Có anh bạn tâm đắc còn vỗ vai tôi “Quãng đời làm nơi đây là một quãng đời nhiều kỷ niệm trước khi ‘giải nghệ’!”. Nghe đượm vẻ ngân nga như bên khay trà, ly rượu.
Người ta thường vẫn nói “Nhứt nghệ tinh, nhứt thân vinh”, hiểu theo nhiều người vẫn hiều là “làm khéo” và “kỹ lưỡng” một nghề rồi ra sẽ có ngày “nở mày nở mặt”, “sung sướng tấm thân”. Xin mạn phép ghi lại cách giảng nghĩa trên qua một, hai trang sách đã đọc. Còn với cách hiểu đơn thuần của tôi, ai tinh tường và giỏi một nghề chắc hẳn dễ có được một đời sống đầy đủ. Bạn tôi, một người vẫn thường nhìn đời như ai đó thường thích nhìn cả hai mặt một chiếc huy chương, anh nói: “Mỗi câu nói được truyền tụng chỉ đúng với mức độ nào đó thôi. Hồi tôi còn học thêm tiếng mới, tôi thử dịch một câu được đặt trong khung vuông tờ báo trong vùng, dịch xong mới biết câu đó như thế này “Ai quá tin một điều gì, sẽ có ngày phải thở dài vì điều đó.” Còn một anh bạn nữa, anh này lâu nay được phong tặng sau lưng là “triết giả”, nghe xong lời dịch, hừ một tiếng, nói: “Thở dài vẫn còn là may, có người còn thở hắt ra nữa kia!”.
Thật đúng như câu nói chín người mười ý. Hai bạn thiết của tôi tuy thỉnh thoảng mới gặp lại và chuyện trò vài mẩu chuyện linh ta linh tinh nhưng tôi biết hai anh vẫn thường ưa thích vài câu châm ngôn, danh ngôn. Một anh có cuốn sổ nhỏ ghi lại cẩn thận nhiều câu hay; còn một anh chuyên đem sở học, đem những “lý luận trên trời dưới đất”, “lôi cả những học giả, trí giả ra” làm bình phong đỡ ’đạn’ đối phương (theo lời của bạn có cuốn sổ nhỏ). Bởi vậy nên đôi lúc tôi được dịp nghe tiếng nói từ hai phía và cũng hiểu biết thêm đôi điều. Nghe đôi bên tranh luận và đôi lúc trêu đùa nói kháy nhau, thực tình tôi cũng cảm thấy vui trong quãng ngày sống ly hương nơi xứ lạ.
Một điều vẫn thường xảy ra trong đời là khi mối thân tình quí mến vừa đơm bông kết trái bỗng đâu đường đời đôi ngả. Chuyện “hợp tan, tan hợp” và “sắc sắc, không không”, không chỉ ‘vận’ vào những cuộc tình “tình nghĩa đôi ta có thế thôi!” mà nhiều khi còn là những phút giây bùi ngùi cảm động giữa vài bạn thân thiết lúc chia ly. Bạn tôi có cô út vừa học xong nghề thẩm mỹ về cắt tóc, một cô bạn sống nơi tỉnh khác rủ lên chung nhau mở tiệm. Và thế là bố mẹ đành chuyển chỗ ở theo con. Còn anh bạn “triết giả”, thông thuộc từ truyện chưởng Kim Dung đến truyện ngụ ngôn của La Fontaine, bỗng đâu vừa nghe tiếng sét ái tình nổ trên đầu đã theo nàng về dinh. Thì ra đâu phải chỉ có Ông Tơ Bà Nguyệt se duyên. Thoảng hoặc “tiếng sấm, tiếng sét” cũng có khi làm hai trái tim đập chung một nhịp.
Còn tôi, gặp đận bạn bè đôi ngả, đôi lúc cũng phải nghĩ ngợi. Ngày tháng vẫn dần qua...
(Còn tiếp)
Vân Võ Hoài Phương
**********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét