VÀI DÒNG TẢN MẠN
Một Khung Trời Ưa Thích Sống Vui ( 1 )
Một Khung Trời Ưa Thích Sống Vui ( 1 )
Trong bản kê về các “món ăn tinh thần”, Sách và Nhạc thường được nhiều người mến chuộng. Thời tôi mới đến sống nơi đây, có những chiều mưa lạnh một mình bước trên phố vắng, bỗng chợt nghe đâu đây một bản nhạc với tiếng đàn piano trầm bổng và tiếng violin hòa theo nhẹ nhàng, quyến luyến. Bước đến gần ngả rẽ, mới hay tiếng nhạc vừa nghe vọng ra từ một quán café bên đường. Thời ấy, nhiều người ưa chuộng nghe nhạc classic và tôi nhớ không nhầm, có người tin rằng nghe nhạc cổ điển giúp ích nhiều với họ.
Thời tôi còn ở quê nhà, cũng vào một chiều mưa rét và gió bấc thổi ù ù, sau lúc làm vài việc trong ngày đã xong, được rảnh rỗi đôi chút, tôi qua thăm một bạn thân quen nhà ở một ngõ phố gần bên.
Bạn tôi sống một mình một gian nhà nhỏ nằm gọn trong ngõ hẹp. Trước đây những căn nhà nhỏ nằm gần nhau này là một dãy hiên, nhưng sau sửa lại ngăn ra thành từng ngăn nhỏ và cho người thuê; còn nhà bếp chung là một góc sân nhỏ có lợp mái che mưa nắng. Chiều hôm đó mưa rả rích, cửa trước của các nhà trong ngõ đóng im ỉm và ngoài trời lạnh rét, ngõ vắng không một bóng người. Căn nhà nhỏ của bạn tôi nằm ngay đầu ngõ, cửa ngoài cũng đóng kín như những nhà gần bên. Tôi bước đến bên cửa, định đưa tay gõ cửa như mọi lần. Bỗng nghe từ trong nhà vọng ra tiếng hát: “Ôi, buồn làm chi. Luyến tiếc làm chi..”. Và theo giọng hát trầm buồn, tiếng đàn ghi-ta vẫn còn non tay dạo,“bập bùng” đuổi theo giọng người hát. Tôi vẫn biết, bạn tôi ngày đó âm thầm theo học đàn ghi-ta tại nhà một người dạy nhạc ở cùng phố. Nhưng phải đến chiều mưa hôm đó, tôi mới kịp biết anh bạn tập đàn và hát theo lời một bản nhạc của Chopin. Nhờ quen thân với bạn yêu thích nhạc cùng phố, tôi mau chóng thuộc lời bản nhạc rất giàu cảm xúc và từ đó ưa thích thêm những giai điệu dịu dàng, sâu lắng, thiết tha của vài bản nhạc classic.
Bây giờ có ai ngồi trong vài quán cà phê ở đâu đó, có khi khó còn được thưởng thức vài bản nhạc cổ điển đã một thời nhiều người mến mộ. Hiển nhiên là các trào lưu mới và ngày tháng dần qua đã làm lu mờ những nét nhạc xưa cũ. Ai cũng hiểu, sự tàn phai là một quy luật của tạo hóa; và có ai đó từng nói “chẳng có cái gì tuyệt đối, chẳng có cái gì mãi mãi"- có thể là đúng trong cảnh ngộ này. Nhưng dẫu thời thế đổi thay, cho dù thế hệ sau nhìn đời với tầm mắt mới, và ngày tháng dần qua thì ngày hôm nay, khi còn vải bản nhạc cổ điển chọn lọc (classical favourites) vang lên, vẫn còn làm nhiều tâm hồn xao xuyến, và họ vẫn còn nghe với cảm xúc tuyệt vời.
Chợt nhớ một nhân vật có sức hấp dẫn nổi trội của nhà văn Anh- CONAN DOYLE. Khi nhà thám tử đại tài trong tác phẩm trinh thám, Sherlock Holmes, hiểu ra được một chút manh mối nào đó cần theo tìm; nhà thám tử rất được độc giả mê thích này nhẩn nha dạo một bản nhạc trên cây đàn violin với tiếng nhạc réo rắt trong đêm khuya.
Đọc truyện của nhà văn rất nổi tiếng về truyện trinh thám Conan Doyle và xem những bộ phim dựng theo tác phẩm của ông đã được nhiều người đọc và nhiều quốc gia biết đến, tôi rất thích những giây phút “mê hồn” hiếm gặp này, khi nhà văn Anh cũng nhẩn nha kể lại lúc nhà thám tử tài ba nhẹ nhàng lướt nhanh vài nốt nhạc ưa thích. Nét đẹp của tấu khúc với riêng nhà thám tử trong đêm vắng được nhà văn Anh chuyển vào tác phẩm văn học rất tinh tế. Bên những tình tiết gay cấn, hồi hộp; cuốn truyện vượt qua thử thách thời gian của A. Conan Doyle còn sáng tạo một mẫu nhân vật lý tưởng, một thám tử vì chính nghiã thắng hung tợn và đem thiện lương để thắng ác nhân. Một nhân vật được nhiều bạn đọc biết đến, gần gũi và ưa thích.
(Còn tiếp )
Vân Võ Hoài Phương
**********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét