Truyện Ngắn
TẾT TÌNH YÊU
-Ông đến đàng này giúp tôi một tay. Còn nửa giờ nữa mở tiệm, việc vẫn chưa đâu vào đâu. Kià, ông lẹ tay lẹ chân lên một chút để tôi nhờ. Ngăn đồ mới nầy, thứ nào nhẹ ông xếp ở trên, thứ mô người ta mua nhiều ông xếp vừa tầm tay, còn các đồ nặng và ít người mua ông xếp xuống dưới cùng. Nhanh tay lên ông! Xong đâu đó, ông nhìn ngăn trong, các thứ chi hôm trước đã bán vợi, bữa nay ông thêm vô. Việc chỉ có chi đó thôi. Chà, mấy bữa nay ông làm biếng quá.
Ông Hai biết vợ đang ‘nóng’, và thường những lúc việc bộn bề như vầy bà Hai thường nói “dài dòng văn tự”, bà gom cách nói nhiều vùng miền của những khách quen do ngày ngày đứng bên quầy tiệm. Thôi, chấp nhặt chi chuyện đó. Xong việc hôm nay, thể nào bữa tối đến bà Hai cũng lại cười he he với ông và nói vài lời làm trái tim cằn cỗi lâu ngày của ông cảm động: “ Tôi vẫn thương ông mà. Cuộc đời tôi chỉ có ông là niềm vui nhứt...”
Đã hai tháng nay, kể từ ngày bà bạn sang tiệm này cho bà Hai, ông Hai nhiều lúc cảm thấy mệt tơi người, thế nhưng ông thấy vui hơn lúc trước ngồi suốt ngày trong nhà và ông tự biết sức khoẻ ông mỗi ngày một khá hơn. Ông cũng hiểu, vợ ông biết nghĩ trước sau, lo toan nhiều công việc. Một tiệm thực phẩm vừa bán đồ Tây vừa bán đồ Á Châu trong một tỉnh lẻ xa xôi nơi có chừng hơn trăm gia đình gốc Á châu, ở xa đường lộ và các tỉnh lớn nên người ta hay đến tiệm bà Hai để lo cho cái bếp gia đình. Từ vài cân rau, vài gói rau thơm đến các đồ để nêm khi nấu nướng, rồi ớt cay, dưa, mắm... Hơn trăm gia đình sau cuộc ly tán sang đến xứ này, bây chừ quê hương ở lại sau lưng, người thương mến thân thuộc đã xa ngút ngàn, lúc này thỉnh thoảng dùng tới vài thứ thực phẩm ở vùng đất xa xôi ngày nào, với họ cũng là niềm hoài vọng về quê hương xứ sở.
Hai tháng nay kể từ ngày bà bạn thiết của bà Hai để lại tiệm cho vợ ông, cuộc đời đôi vợ chồng ở tuổi tóc muối tiêu trải qua một quãng ngày bận rộn, nhiều hôm phải thức khuya dậy sớm lo sắp xếp nhiều đồ bán trong tiệm. Có lúc bận bịu tứ bề, việc nhà nhiều khi bỏ bê, ăn uống bữa được bữa không, vợ chồng làm mải miết đến tối ngày vẫn chưa hết việc. Bà Hai từng dự tính dẹp tiệm để thanh thản cho cảnh đời xế chiều. “Sống đâu được vài chục năm nữa mà miệt mài sớm hôm.”- Bà Hai nói lúc đã chớm oải và cảm thấy khó kham nổi gánh nặng đường xa- “ Tiền bạc ăn tiêu bao nhiêu cũng hết. Rồi mai đây nhìn lại còn mấy người thân, còn mấy kẻ thương đến nỗi vất vả lúc này...” Có tuần lễ bà Hai đã đóng cửa tiệm vài ngày, ông Hai và bà Hai đều thấy thấm mệt. Trong vài ngày đó, bà Hai ngồi tính toán sổ sách, tự biết lời lãi chẳng bao nhiêu, nhìn thấy trước những ngày sắp đến vẫn nhiều lo toan vất vả còn chờ; các món ‘vay nóng’ vài bạn bè có lòng tốt giúp, nay vẫn chưa góp lại để trả. Bạn của bà Hai, họ cảm thông với cảnh ngộ của bà. Nhiều khi họ tới giúp ông bà Hai và chẳng cần ông bà Hai phải trả ơn họ. Vẫn biết những tình cảm thân thiết là nghiã cử của tình người, sự vun vén giúp nhau để cuộc sống chung dễ chịu thêm chút ít. Vậy nhưng để nuôi sống một cái tiệm, lo trăm ngàn việc này việc khác, mà trong việc buôn bán chẳng khác chi làm dâu trăm họ, được lòng người này có thể mất lòng người kia. Thiên hạ mấy chục loại người, mỗi người một tính đâu dễ chiều riêng ai, lời khen lỗi chê... Rồi vài thứ hàng hóa tưởng bán được nhanh, lúc nhập xong bán chậm rì rì. Người mua đâu biết vài thứ hàng chủ tiệm phải bán ‘tháo khoán’, bán huề và có khi bán dưới giá nhập vào, vậy mà lúc mua vẫn chê ỉ chê eo. Bà Hai trước khi mở tiệm là một phụ nữ trầm tính, đắn đo, nghĩ nhiều hơn nói. Còn hơn tháng nay, những lúc việc tiệm việc nhà ngổn ngang, những khi hàng bán ế ẩm thì bà Hai bỗng khó tính. Đứng trước tình thế đó, ông Hai cũng bi quan luôn. Nhiều chặp ngồi nghĩ tới nghĩ lui, ông chẳng còn biết tính sao. Hai đứa con ông bà Hai, nay chuyển đến học nơi xa. Lúc này chỉ còn hai đứa cháu kêu bà Hai bằng cô, ở gần ông bà Hai vài dãy nhà, biết cô chú vì ‘gánh’ tiệm nay đã mệt tướp người, nên cũng thỉnh thoảng tới giúp và chia sẻ khích lệ. Nhỏ Huệ, đứa cháu hay bàn chuyện vô, nói: “Cô ráng bán lấy huề trước đã. Ai mở tiệm, một hai năm đầu đâu mong có lời. Vài mùa qua mới mong lấy lại được vốn đó, cô ạ.”
Bà Hai nghe xong, cảm thấy bứt rứt trong người. Bà chán quá, nói liền:
-Bây nói chi lạ rứa. Vậy là làm không công à ?
Ông Hai nhẩn nha nói đỡ lời cháu:
-Bà ạ, bà hãy vui lên.Vài năm đầu, bà coi như công sức bà bỏ ra là được đóng góp ích lợi cho xã hội. Được danh tiếng đóng góp cho xã hội là... là... tên tuổi nặng ký lô lắm đó.
Bà Hai nheo mắt nhìn ông Hai, lúc này “đại bàn gia”đắc chí với lời vừa nói nên cười tươi tỉnh. Bà Hai “hừ” một tiếng:
-Vậy tôi tín nhiệm ông, để kỳ tới ông đứng ra khất nợ. Ông nói sao với những người đã cho tôi vay nợ trước đây?
-Thì cứ nói đại là, đến Tết Tình Yêu, chúng tôi sẽ lo liệu xong.
-Chú ơi, Tết Tình Yêu sắp đến rồi đó !
-Ngày lễ sắp đến là ngày lễ của những người yêu thương nhau. Còn ngày Tết tình yêu chú muốn nói đây là ngày kỷ niệm chú và cô đã sống bên nhau. À, bà này. Bà và tôi làm bạn với nhau được bao nhiêu năm rồi nhỉ ?
-Đúng vào ngày lễ tình nhân này là tròn bốn chục năm. Ông chóng quên vậy sao? Ông giữ lời nha! Đến ngày lễ này, tôi đem ông đi để trả nợ đó...
Ông Hai nhẹ tay xếp đặt các thứ theo lời của vợ và nhớ lại chuyện gia đình đến đoạn này thì nghe tiếng bà Hai chảng vảng:
-Kìa ông, nhỏ Huệ và một nhỏ nữa đã đến giúp, ông để việc đấy cho hai nhỏ làm. Sáng nay tôi tín nhiệm ông, để ông đứng quầy bán lấy hên cho tiệm. Lại đàng này ông Hai ơi, và nhớ chút nữa cười thật tươi nha !
Một ngày xuân mới vừa đến bên ngoài cửa tiệm...
Vân Võ Hoài Phương
********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét