Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

VUI VÀI PHÚT




BÓNG HỒNG
Bạn tôi uống xong tuần nước, và như những lần trước qua thăm, mỗi khi sắp ra về, anh thường rời khỏi nơi ngồi, bước ra đứng gần bên cửa sổ. Sau một lúc nhìn khung cảnh phía xa ngoài hiên, anh nói:
-Hôm nay đến thăm anh để hưởng chút hương vị ngày Xuân. Còn bây giờ ‘Rồng’ phải trở về gác trọ. [Anh bạn tôi tuổi Thìn]
-Chắc hẳn để “giũ áo phong sương” như thi sĩ...
-Thôi, “chào mây nhé !”
-Kìa, tôi đã để sẵn mấy ’lon nước thần’ trong tủ lạnh. Còn khoản ‘dưa, cà, mắm, muối’ thì anh khỏi lo.
-Thôi, vài thứ ‘đồ chống rét’ đó để khi khác.
-Hôm nay anh mắc việc chi vậy?
-Còn đoạn kết một bài thơ chưa nghĩ xong.
-Trời đất ơi, tôi ngỡ anh chưa nghĩ xong đoạn kết cuốn tiểu thuyết nào kia! Còn như mỗi đoạn thơ kết, từ lúc này đến khi hết ngày, thời giờ còn nhiều lắm, hơn nữa, hương Xuân còn đến ngày mai. Hôm nay mới là mồng hai Tết. Vội gì? À, anh quên chưa chúc Tết cho tôi, đúng không?
-Ừ nhỉ. Năm mới biết chúc sao đây? Nơi này bây giờ rét mướt, chẳng nhìn thấy bóng hồng nào. Nghĩ mà thương đời gác trọ. Năm nay lại chúc anh năm mới có được một bóng hồng, nghe chừng không thực tế.
-Hình như năm ngoái anh đã chúc tôi một lần rồi.
-Người ta thường nói, có những việc phải quá tam ba bận.
-Nghĩa là có thể, tôi phải chờ năm sau nữa ư ? Thôi xin ‘cụ’ nhón tay làm phúc, đừng để đến năm sau nữa, nhỡ tôi gặp xung, gặp hạn, hay là sao quả tạ rơi phải hoặc giả gặp cảnh gió thổi mây bay...
-Toàn những thứ lo nghĩ không đúng khoa học !
-Nhưng mà, anh thử nghĩ coi, nếu như anh là tôi, anh có thấy sốt ruột không? Anh thử chờ đợi...
-Anh từng sống vài chục năm ở xứ Bắc Âu này. Anh có biết dân Bắc Âu nói như thế nào về chờ đợi không?
-Dân Bấc Âu nói như thế nào?
-“Muốn có một bữa ăn ngon và muốn có một người vợ hiền, thì phải biết chờ đợi !”-Chờ đợi trong năm nay hay là chờ đợi thêm một năm nữa?
-Ồ, việc này anh phải hỏi bóng hồng của anh. Tôi chỉ có thể tư vấn giúp anh thôi. Còn bóng hồng của anh mới là kẻ quyết định. Tôi đã có nửa đời kinh nghiệm trong việc này.
-Nhưng từ thuở biết anh đến nay, hình như tôi chưa lần nào nhìn thấy bóng hồng của anh thướt tha đi bên anh thì phải?
-Anh nhầm rồi. Mà có thể anh chưa lần nào diện kiến bóng hồng của tôi. Bóng hồng tôi bước mạnh mẽ như lực sĩ, chứ đâu có lả lướt thướt tha như anh nói. A! Đúng rồi. Đoạn kết bài thơ đã thấy thoáng hiện ra rồi. Thôi, “chào mây nhé!” ‘Rồng’ phải về làm một tô mì và gồng cho xong đoạn kết. Còn mây ngồi nhâm nhi xong ly này, mây muốn bay nơi nào thì bay...
-Trời đất, ‘rồng’ năm nay ăn mì, chẳng biết là 'rồng' gì nữa ?


THÁNG 1. 2012
Vân Võ Hoài Phương

Không có nhận xét nào: