Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012

KỶ NIỆM LY HƯƠNG





TRUYỆN NGẮN

KỶ NIỆM LY HƯƠNG
Hôm nay nhà ông Hai Lạc Tiên mở tiệc. Khách mời chỉ có bà Ba là láng giềng thân thiết đã chia sớt với gia đình ông Hai những ngày cực khổ. Khoảng gần xế trưa, lúc nắng vừa tới bên lùm cây trước ngõ, bà Ba và vài người trong họ gia đình ông Hai mới đến. Nơi xóm nhỏ này, một nhà mở tiệc và có vài người khách là việc bình thường trong vài ngày nghỉ hè nóng nực.
Bà Hai Lạc Tiên xoay xoay lọ bông trên bàn để chọn một dáng vừa mắt và rủ rỉ nói với bà láng giềng:
-Ông Hai nhà tôi năm nay đã ở tuổi xế chiều rồi. Ở vào tuổi đó, người ta thường có nỗi buồn mà người khác không hiểu nổi. Chỉ vào những ngày có việc như hôm nay ông ấy mới tạm quên nỗi buồn đó.
Bà Ba vốn là bạn thân với bà Hai từ ngày hai gia đình mới đến đây. Lúc cầm các đồ mừng sang nhà bà Hai để cùng vui tiệc, bà thầm nghĩ, hôm nay bà và bà Hai được một ngày thỏa thê nói về các thứ chuyện mua sắm. Những chuyện thường như việc mua bán mắc rẻ, hoặc áo quần giày dép bán hạ giá ra sao thì bà có thể bàn ra bàn vô, chứ còn như chuyện này hẳn không phải là “thế giới” của bà. Vì vậy bà ngồi yên và chờ nghe tiếp.
-Cái cảnh ly hương sao mà nhiều lúc sầu vời vợi. Một hôm ông ấy bảo tôi: “Bà mặc áo quần thật ấm vào, rồi đi với tôi có việc.” Tôi nghĩ chắc có việc chi cần lắm đây. Rồi cũng đóng một bộ thật ấm, thêm áo choàng dạ, mũ lông và cẩn thận mang theo găng tay ấm nữa. Rồi cũng thoa thêm chút son phấn để người ngoài nhìn trông gọn mắt một chút... Ông ấy lên khung một bộ nom chững chạc lắm. Lại còn thêm một tí nước hoa nữa. Coi bộ như sắp đi đón rước ai quan trọng lắm đây. Rồi tôi theo ông ấy ra khỏi nhà. Lúc đó ngoài trời tuyết bắt đầu bay và cũng hơi lạnh. Nhưng qua khỏi đường vòng ngoài ngõ, tôi thấy trong người ấm và khỏe hơn lúc trước. Ông dẫn tôi ra Trạm xe lửa. Cái Trạm xe lửa ở gần đây, bà biết rồi đó. Thế rồi chúng tôi vào sân ga. Ông ấy cứ đi lại trên sân ga vừa như nghĩ ngợi và vừa như chờ đón ai đó. Còn tôi ngồi trên ghế đợi ông, lúc đó cũng chưa tiện hỏi chuyện gì. Khoảng chừng ít phút sau, tôi thấy ông bước vào một quán kiosk bên sân ga, nơi có bán nhiều thứ tặng phẩm. Ông chọn mua một bó hoa thật đẹp. Bó hoa này ít cũng phải hơn một trăm kronor . Ông cầm hoa đến bên tôi và bảo “Bà có nhớ hôm nay là ngày gì không?” Chà, bao nhiêu việc như vậy, tôi đâu nhớ. Ông ấy nói tiếp: “Mười một năm trước tôi và bà đặt bước đến nơi này. Và hôm nay tôi tặng bà bó hoa này để kỷ niệm mười một năm đã qua. Thôi, xong việc rồi. Tôi với bà trở về nhà.” Trên đường về, nhớ lại kỷ niệm của thời chân ướt chân ráo đến đây, cảnh tỵ nạn nhiều lúc ngậm ngùi nhưng lại nghĩ ông Trời cũng muốn giúp cho dân tỵ nạn nên mới được những ngày như hôm nay. Tôi thấy cũng vui vui. Nhưng tôi nghĩ cách kỷ niệm của ông xa cái bếp của nhà quá. Tôi liền nói: “Dịp sau, ông tổ chức kỷ niệm ở nhà. Kỷ niệm cách này, tôi thấy đói bụng quá !”
-Nghe chuyện của bà như nghe chuyện ”Sân ga tình mới.” Bà Hai này, tôi chưa biết tại sao người ta lại kêu ông Hai là ông Hai Lạc Tiên?
-Bởi vì quê ông ấy có nhiều cây Lạc Tiên. Loài cây này có nhiều hoa màu trắng, tím rất đẹp. Quả tuy nhỏ, khi chín màu vàng và thơm ngọt. Còn tôi làm dâu ở vùng đó nên cũng chịu kêu luôn là Hai Lạc Tiên. Cánh phụ nữ thua thiệt vậy đó, lấy chồng là mất kêu tên riêng luôn.
-Ngày ấy bà không gặp tôi thì bây giờ bà vẫn còn ngồi bán hàng rong ở chợ. Ôi, ngày đó may mắn sao bà lại gặp tôi.
Ông Hai Lạc Tiên bước vào từ lúc nào. Ông nói rỡn một câu thay lời chào thân mật. Tâm tính ông thường vô tư và bữa nay vui nên trông ông dường như trẻ lại dễ đến vài tuổi.
-“Xin lỗi ông”!- bà Hai nói- Ngày đó ông không ngồi ngày này qua tháng khác hát ò ưa bên quán của tôi, tôi đâu theo ông về làm dâu ở vùng quê ông.
- Vậy ra là, anh ngồi bên quán hát, còn cô bỏ quán để theo anh.
-Bà còn lạ gì. Ngày đó vượt biên khó lắm. Mười thuyền ra đi, may lắm chỉ một thuyền thoát và đến được bến bờ tự do. Quê tôi ở làng chài lưới. Bố tôi, thời còn trẻ, ông thường theo thuyền đi làm nghề biển xa và đã vài lần gặp bão lớn thuyền trôi giạt đến tận những miền biển lạ. Vì thế, luồng lạch ra sao ông rõ như lòng bàn tay. Ông Hai Lạc Tiên hồi đó tìm đường vượt biển nhiều lần nhưng vẫn không đi thoát. Do gặp toàn những bọn ác nhân bày đặt ra để lừa người, lấy tiền lấy vàng.
-Nhớ lại thời đó rất nhiều cảnh lầm than. Làng xóm vắng trơn, người người trông nhau ngao ngán, đất trời toàn một màu âm u bi thương. Gia đình cả chục người trông mỗi vào một nồi bo bo. Nhớ lại cảnh đó, tôi thấy kinh khủng quá. Cái thứ hoạch sách ma quỷ ở đâu nhập vô làm dân chúng kiệt quệ đói rách, lừa nhau chụp giật để sống. Không còn một chút nào tình người.
Ông Hai Lạc Tiên nói:
-Mới đây tôi mượn được một tờ báo ở trong nước, đọc xem mới biết vẫn còn rất nhiều cảnh chụp giật. Có người mang một, hai chỉ vàng trong người cũng bị cướp, suýt nữa thì mất mạng. Kinh hãi ghê.
Bà Ba thở dài:
-Tôi nghe vài người về thăm nhà vừa qua có kể lại, họ cũng nhìn thấy nhiều cảnh bi đát lắm. Quê hương, ai chẳng mong về để nhìn lại thôn xóm dấu yêu, mà bao năm rồi, quê hương vẫn tả tơi nhiều quá.
Bà Hai nói:
-Năm sau, tôi và bà cùng các cháu về thăm một chuyến. Kìa, mấy đứa nhỏ nhà này đã đem đồ nấu về rồi. Để tôi qua bếp xem sao.

*
-Tuần trước tôi nghe tin gia đình bà có chuyện không vui. Hôm nay đã qua rồi, phải không bà?
Nghe ông Hai nhắc đến chuyện này, bà Ba nói:
-Mấy bữa đó tôi rầu quá. Bảo lãnh cho thằng út qua được bên này. Tôi nghĩ cháu nó sống cực khổ ở quê nhà, nay sang đến một nước có đời sống khá hơn, nó biết tu tỉnh để nên người. Nào ngờ đâu những năm tháng sống tạm bợ làm nó nhiễm thói tật như vậy. Cũng may là nó không ghiền vài thứ kia, chỉ ham bài lá thôi.
Ông Hai nói:
-Tôi cũng ớn các thứ đó lắm.
-Tìm được con vợ vừa ý nó xong. Tôi đã nghĩ lo được cho con. Nhưng nó chưa dứt bỏ hẳn thói hư cũ. Vài tuần trước nó dắt mấy đứa quen về nhà bài lá. Con vợ nó to tiếng với chồng một chập rồi ngất xỉu luôn, may kịp gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.
-Rồi sao nữa, bà?
-Đám bạc khi đó tan rã. Mấy thằng quen nó thấy cảnh gia đình tan hoang cũng hãi quá bỏ về luôn. Còn tôi với thằng con nhìn nhau hết nói. Ông biết đấy, thiếu chi những cảnh như vậy. Tôi là một người mẹ, và nỗi đau này...
Người phụ nữ ngồi bên ông Hai thoáng buồn. Bà nói tiếp:
-Đêm khuya tôi đến bệnh viện, đem theo số tiền tôi đã dành dụm được từ lâu nay.
-Lúc đó tiền có giúp được gì, thưa bà?
-Ông thong thả để tôi kể tiếp. Tôi đến bệnh viện, ngồi thức bên giường con dâu đến sáng. Lúc gần sáng, con dâu tôi tỉnh lại. Tôi giúi vào tay nó số tiền đó và nói: “Thôi, con thương mẹ. Thương gia đình ta. Mẹ cầu mong con nghĩ lại...” Con dâu nhìn tôi cũng ứa nước mắt. Tôi nói tiếp: “Lâu nay con vẫn kêu than với chồng con, nhà còn thiếu một cái nồi làm bánh. Số tiền này mẹ để dành được từ năm ngoái, con cầm lấy để mua cho nhà ta một cái nồi làm bánh. Mẹ biết tiền này đủ mua thứ đó, vừa tráng bánh, hấp bánh lại nấu xôi cũng được. Đỡ phải đi mượn của nhà người khác. Các cháu nhỏ trong nhà có thứ ăn, lại đỡ được tiền nữa.” “Mẹ ơi, con biết ơn mẹ.” Con dâu tôi vừa nói xong, tôi chợt thấy thằng con của tôi đứng bên tôi từ lúc nào. Vẻ mặt nó hối lỗi lắm. Nó nói chẳng nên lời: “Mẹ hãy tha lỗi cho con. Con tạ ơn mẹ...” Rồi nhìn vợ nằm thiêm thiếp bên giường, nó nói: ‘Em tha thứ cho anh...”

*

Bà Hai đem khay nước ra, nói với bà Ba:
-Ôi, trà này chưa uống đã biết là ngon. Thứ trà này thơm quá bà Ba ạ. Tôi được một chị chỉ cho mua loại trà thơm này. Chỉ là người ân cần giúp bạn bè và thảo tâm lắm. Lâu rồi tôi chưa có dịp gặp lại. Hôm nay uống ly trà này, xin cảm ơn và chúc sức khỏe của chỉ. Uống chút nước đã, rồi bà sẽ thấy trà này rất thơm.
Nghoảnh nhìn ra hướng bếp, bà Hai khẽ nói với chồng:
-Ông vào bếp, phụ trách dùm tôi vài món sắp xong. Ồ, còn món nem cuốn của ông đó. Ông không làm tiếp là không xong đâu.
Chờ ông Hai vào khuất sau bếp, bà Hai nói:
-Bà có biết chuyện gì không? Tôi nghe đâu lại sắp tận thế nữa rồi.
-Người ta đồn linh tinh vui chuyện vậy thôi. Như hồi năm chín chín, nhà tôi với nhà bà nghe chuyện tưởng thật, có bao nhiêu nồi soong đem ra đựng nước hết. Nhưng rồi có chuyện gì xảy ra đâu. Ồ, tôi lại nhớ chuyện cũ. Hồi năm chín chín, bữa đó thằng con nhà tôi ở đâu chạy về, nó nói: “Mẹ ơi, sắp tận thế rồi đó. Mẹ xem trong tủ lạnh nhà mình, có gì còn ăn được đem ra ăn hết đi !” Trời đất thiên địa ơi. Tôi nói: “Hôm nay ăn hết sạch, ngày mai ngày mốt lấy chi mà sống?” Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với tôi: “Mẹ nói đúng quá. May mà tháng lương này con còn giữ được một ít tiền. Suýt nữa đặt hết cả vào sấp ngửa thì tuần sau đói to !”
-Nhà bà còn được thằng con trai. Có lúc nó quậy, rồi có lúc nó thương lại mẹ già cũng đỡ. Còn nhà tôi...
-Con trai con gái, con nào cũng là con bà ạ. Con gái mà biết thương cha mẹ thì nó vẫn còn hơn... Tôi nghe nhiều người nói như thế. Bà phải nhìn rộng ra như ông Hai nhà này. Dân quanh vùng ai cũng khen hai đứa con gái nhà bà. Hai cháu gặp người bà con chào hỏi lễ phép, lại còn học giỏi nữa. Tôi còn nghe nhiều người rất kính nể ông Hai. Mặc thiên hạ bàn ra tán vô, ông ấy lúc nào cũng tươi vui. Chính vì tính vui vẻ của ông, nên ông được nhiều người quý mến.
Bà Hai nghe bà láng giềng nói ra những lời đó, bà cũng thấy mát lòng mát dạ. Dù rằng bà đã nghe vài người có thiện cảm với bà nói như thế. Và thực sự chồng bà là một người chồng tốt trong gia đình.
-Hôm qua tôi thấy ông Hai nhà tôi qua thăm bên thằng út của bà bàn chuyện làm ăn chi đó. Bà có biết không?
Đôi mắt bà Ba ánh lên niềm vui, và có vẻ hãnh diện cho thằng con út. Chẳng gì con bà vừa đem về một vinh dự cho người mình ở nơi đây. Bà Ba vừa cười vừa nói:
-Làm ăn chi đâu. Ông Hai sang rủ thằng út nhà tôi đến ghi danh chạy marathon vòng quanh Quận đợt này. Ông ấy bảo thằng út bên nhà dượt cho ông ấy vài đường đua.
Nghe thoáng qua chuyện chạy marathon quanh Quận, ông Hai bỗng từ trong bếp bước ra, nói:
-Bà Ba à, đợt chạy tuần trước thằng út đứng giải hai. Đợt này tôi mà dượt xong, vào giải thể nào tôi cũng đứng trên bậc...
Bà Hai nhìn bà Ba, mỉm cười trêu ông Hai:
-Chắc chắn là cuối đường đua, Ban tổ chức sẽ trao ông giải...
-Bà đoán trước thử xem...- Ông Hai nói, giọng hồi hộp.
-Tôi nghĩ, ông sẽ may mắn và cầm chắc cái giải về sau chót- Bà Hai nhìn ông Hai, cười.
Bà Ba cũng nói vui:
-Giải này là giải đặc biệt đó, ông Hai. Cái anh về đích sau chót mới thật là anh ham thể thao nhiều nhất đó. Chuyến này ông Hai về được đến đích sau chót, bà Hai và tôi sẽ mua một món quà chúc mừng ông.
Ông Hai cười, và cũng ước mong có một kỷ niệm vui trong những ngày sống ly hương.

Tháng 6, năm 2001

Vân Võ Hoài Phương
//////////////////////////////////////////

Không có nhận xét nào: