Truyện Ngắn
PHÚT ĐẦU BIẾT YÊUTrọng Viên thường quay trở lại thành phố, nơi anh ở, vào những ngày cuối tuần. Thành phố nhỏ với khoảng chừng hai, ba trăm người Việt định cư, với một nhà thờ ở gần trung tâm thành phố, với những dãy phố dành cho thương mãi và với những con đường lát bằng những viên đá nhỏ. Một thành phố miền Nam, có một chiếc cầu cong bắc trên một dòng sông nhỏ, lượn quanh những nhánh đường nhiều người vẫn qua. Dưới ánh nắng mai, những giàn cây leo bên các dãy nhà ánh lên một sắc mầu hồng đỏ, một thứ mầu làm vài khách viễn du cảm thấy thú vị như khi nhìn thấy mầu của một rừng phong vào những tháng cuối thu.
Trọng Viên là một nhà thơ, nhưng ít khi anh để ý đến những vườn hoa nở rộ trong công viên hoặc nhìn ngắm vài chiếc ghế băng bằng gỗ, nơi tự tình của các đôi trai gái. Anh cũng chưa một lần nào đi dạo dưới trời khuya, để ngắm ánh trăng tròn trên bầu trời của nơi anh ở, hoặc nhìn theo một đàn chim trời bay thành một dải dài về cuối trời xa.
Trọng Viên thường đi tìm những ý tưởng khác. Anh muốn những bài thơ của anh có hơi thở một khuynh hướng đa dạng, có nhiều cảnh đời, chất chứa những tâm tình, những khát vọng đã từ lâu được nhiều người nói đến.
Những ngày cuối tuần, người ta thường thấy anh bước trên các đường phố nhỏ hoặc trong một thương xá gần bến xe và kiểu đi của anh, giống như kiểu bước của một khách viễn du lạ lẫm, chưa một lần đặt bước đến đây. Trọng Viên thích giữ trong anh, cái cảm giác của những ngày đầu, cách nay hơn mười năm, khi anh nhìn thấy thành phố nhỏ này với tất cả những sự lạ lẫm.
Như một người từ nơi xa đến, Trọng Viên thường dừng bước trước vài cửa tiệm bán đồ, anh thích ngó nhìn gương mặt của những người bán hàng, nhìn nụ cười niềm nở của họ với những người khách. Và cũng có khi, khách mua hàng thường đứng nán lại bên quầy, nói với người bán hàng vui tính dăm ba câu chuyện vãn. Có lần, Trọng Viên đang thơ thẩn ngoài phố, anh bỗng thoáng thấy vài bước chân tiến vào một tiệm bán đồ, cánh cửa ra vào khẽ mở và một tiếng chuông nhỏ reo lên, người chủ tiệm nhìn ra cửa, và trong một thoáng thôi, ánh mắt của người đó đã tỏa ra một ánh nhìn ấm áp, làm những người khách bước vào tiệm cảm thấy dễ chịu. Chỉ vài phút sau đó, người mua hàng đã mỉm cười mãn nguyện, còn chủ tiệm hài lòng với một ngày tốt lành đang đến, vừa nhanh tay đếm tiền vừa nở nụ cười thoáng một chút duyên thầm với khách.
Đôi khi, anh bước chân vào vài khu nhà kính một hoặc hai tầng. Ở trong đó có các cửa hàng bán đồ dùng gia đình và thường là có một quán ăn nhỏ, bán vài thứ nước giải khát và vài món ăn nhẹ cho khách vãng lai. Trọng Viên đi qua nơi đây, và không hiểu tại sao lần nào cũng vậy, anh thường thích nhìn- dù chỉ một chút thôi- các cô gái trẻ, đẹp đứng bán hàng nơi sau vài quầy bán đồ ăn uống. Mặc dù anh chưa bao giờ có ý định sẽ lấy một cô vợ người gốc ở đây.
Nhiều người Việt sống nơi đây, quen biết Trọng Viên, đều đánh giá Trọng Viên là một người sống theo kiểu lập dị, cái tính này sẽ làm anh đơn chiếc trên đường đời mãi, một thứ tính trái nết và khó chiều, làm các cô gái đã đem lòng thích mến anh, chẳng còn chút hy vọng, nói gì đến một cô gái ở đâu đó khác mầu da.
Trọng Viên chưa bao giờ phiền muộn vì chuyện anh chưa lấy vợ. Anh đã sống qua ba con giáp, năm nay anh đã ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi đời. Từ khi anh còn là một thanh niên mới bước vào đời, anh đã vạch cho anh một hướng đi, và đến nay, mỗi lúc nhìn một tấm hình mới của anh, Trọng Viên mỉm cười và phải tự khen con người của anh đã vượt qua nhiều khó khăn, thử thách để còn chút vẻ như ngày nay.
Người đàn bà nào cũng đều thích có hạnh phúc êm ấm, và cũng muốn có người chồng ít nhiều địa vị trong xã hội. Đó là lẽ tự nhiên và là điều dễ hiểu khi các cô gái ở tuổi dậy thì cảm thấy Trọng Viên có vài nét ưa mến để các cô gái đó đặt niềm tin và hy vọng xa xôi. Ý nghĩ đó vốn thường là một chút nghĩ ngợi lơ mơ lúc đầu của vài thiếu nữ khi nghĩ về người chồng sau này của họ. Vụng về trong cảnh ngộ ít khi xảy đến, hoặc vài thứ được xem là linh tinh, như không khéo léo đon đả chào mời bố mẹ vợ tương lai, hoặc chưa biết dùng đến khoản tiền hiện có để kinh doanh... nào có sao đâu? “Đấy là chưa có em đấy thôi! Chỉ cần anh được em giảng giải ba ngày thôi, đến ngày thứ tư thể nào bố mẹ em hoặc ai đó khó tính nhất nhìn thấy anh cũng mỉm cười vui vẻ...”, cô gái nào cũng có thể nói được câu nói đó. Nhưng có thể, anh chàng Trọng Viên này khờ khạo trong chuyện ái tình? “Ồ, chuyện đó chẳng có gì là khó...” Dù chưa một lần va chạm với các cảnh như trong xi-nê, nhưng một thiếu nữ khôn ngoan bao giờ cũng tự tin và coi việc này chẳng nên lo lắm. Thời đại ngày nay, lúc nào lấy chồng, biết đến việc đó cũng chẳng muộn. Lo làm chi thêm mệt. Việc cần nhất là phải hiểu được Trọng Viên, và anh ta phải hiểu được mình!
Nhưng Trọng Viên, khi nói chuyện tâm tình với cô gái nào cũng vậy, mắt anh ta thường nhìn đi mãi tận đâu đâu.
*
Một mùa đông lạnh lẽo đã qua, và bây giờ, ở nơi đây, trong thành phố nhỏ của Bắc Âu nơi Trọng Viên hiện sống, nắng ấm lại gọi mời nhiều du khách đến thăm. Trong ánh nắng mai, từng đàn chim nhảy nhót trên những cành cao và hót líu lô trong các lùm cây gần vài con đường nhỏ. Một, hai chuyến xe du lịch từ các miền xa đỗ lại bên trạm xe buýt của thành phố, xe dừng bên đường và lúc cánh cửa xe mở ra, từ trong xe bước xuống những người khách lạ, với ánh mắt vừa vui vừa ngỡ ngàng, họ tìm đến thành phố này để sống một mùa hè háo hức. Trên các ngả đường trong thành phố, vài đôi trai gái dìu bước bên nhau, những ông già bà già chậm bước lãng du để quên đi nỗi nhọc nhằn của một thời quá khứ. Vài quán cà phê bên đường đã sắp đặt gọn gàng những bộ bàn ghế dưới hiên, bên các bồn cây xanh và bên những giò hoa treo lơ lửng. Du khách thả người ngồi trên ghế, đưa mắt lặng lẽ nhìn các cô gái đang độ xuân mơm mởn, cười đùa khúc khích và trêu cợt nhau diễu qua trước mắt. Nắng vàng trải dài trên các lối đi, không gian như có thêm những nét duyên dáng của một bài thơ trữ tình, người ta thích mùa hè với những rộn ràng của tuổi trẻ, thích cả các cô gái, các chàng trai tinh nghịch mới lớn. Người nhiều tuổi nhìn các thế hệ trẻ ngày nay với ánh mắt vui vui và độ lượng, bởi ông già nào bây giờ, trước đây đã không từng bị một cô gái nào đó véo cho một cái vào người? Bà già nào bây giờ, trước đây đã chẳng có một lần nhí nhảnh, trêu đùa một chàng trai mà mình thích mến ?
Nhà thơ Trọng Viên, sáng hôm đó bước chân vào một tiệm cà phê ven đường. Anh vẫn chưa vương vào đường tình và cũng chưa lúc nào nghĩ đến một cuộc tình duyên đang chờ đợi. Trọng Viên bước vào trong tiệm cà phê, đưa mắt lơ đãng nhìn vài người khách đang ngồi ăn uống trong tiệm. Nhà thơ lặng lẽ đến bên quầy trả tiền và nhận lấy một khay nhỏ, trong khay có một ly cà phê và một chiếc bánh. Anh vẫn thường đến ăn điểm tâm ở đây vào các sáng cuối tuần, để ngồi vài phút nghĩ đến một bài thơ chưa viết xong đoạn kết.
Trọng Viên bước ra phía hiên, không khí mát lành ngoài hiên làm anh dễ chịu. Thời tiết của sáng nay như hứa hẹn một ngày đẹp trời và có thể, sẽ làm anh nảy ra những tứ thơ mới. “Tôi chỉ là một người du khách. Ngắm nhìn đời và hát với bạn yêu thương.” Trọng Viên nhẩm lại trong đầu, hai câu thơ trong một bài thơ của anh còn viết. Và cũng chính lúc đó, anh bất chợt cảm thấy có người để ý đến anh. Nhà thơ nào cũng thường gặp một, hai phút như vậy. Có thể, những tứ thơ vừa hình thành trong tâm tưởng thi sĩ, đã làm nhà thơ quên hẳn con người của mình, và nét vẻ bên ngoài của một tâm hồn rung động đó, đã gây nên sự chú ý của vài người chung quanh.
Trong tầm mắt của Trọng Viên lúc này, anh bắt gặp hai ánh mắt của hai cô gái người Á Đông đang nhìn anh. Trên khoảng hiên nhỏ rung rinh nắng, hai cô gái ngồi bên một chiếc bàn. Nhà thơ thoáng nghe họ nói với nhau bằng tiếng Việt, lúc này họ còn thầm thì với nhau và cũng mỉm cười nhìn anh ưu ái.
Quán cà phê nằm cạnh một góc đường, bên ngoài trang hoàng sơ sài một chiếc bảng hiệu bằng gỗ có vẽ hình một cô gái mỉm cười với một tách cà phê. Hai cô gái ngồi phía trước Trọng Viên cách một chiếc bàn, có lẽ họ vừa đặt chân đến thành phố. Bên cạnh họ, có hai túi hành trang của người đi du lịch để trên ghế. Áo quần hai cô gái nhìn qua thích hợp với những chặng đường dài, nhưng để ý một chút cũng nhận ra họ là hai kẻ kỹ lưỡng về chọn lựa kiểu cách quần áo. Trọng Viên còn thoáng thấy đôi nét mệt mỏi vì đường dài trên hai gương mặt còn trẻ. Nhà thơ đã ngồi xuống ghế và lặng lẽ làm phần việc của anh, anh vừa chợt nghĩ đến một câu thơ và vừa dùng chiếc thìa khuấy nhẹ trong chiếc ly nhỏ. Trọng Viên để mắt thoáng nhìn hai cô gái, với vẻ mặt lãnh đạm cố hữu mà từ trước đến nay anh đã quen. “Ồ, họ cũng giống như các cô gái ở độ tuổi bay nhảy.” Trọng Viên thoáng nghĩ, anh lại trở về với những suy nghĩ của riêng anh.
Trong tiềm thức của Trọng Viên, những ý nghĩ về tình yêu trai gái thường đến rất mơ hồ. Anh không thể hiểu được, tại sao có vài người đã cuồng si vì tình ? Còn với vài kẻ đang sống trong đau khổ, khi tình yêu nửa đường đứt gánh, tại sao họ ôm sầu thương nhớ những ngày qua ? Nhiều bài thơ của anh chỉ nói đến những cái chung chung, chưa một lần nào kể đến tình cảm yêu thương của các đôi trai gái. Với anh, “Yêu” là một từ anh mới hiểu trên những nét đại thể, điều này có nghĩa rằng, anh như một người đã có lần nhìn ngắm cả một vườn hoa ngạt ngào hương sắc, nhưng việc hái thử một bông hoa, nâng niu và thưởng thức vẻ đẹp thơm lừng đó, anh vẫn chưa có dịp. Anh chưa một lần ngỏ lời với một cô gái, vậy thì làm sao anh biết được chữ “Yêu” sẽ rộng bát ngát như thế nào ? Tình yêu của một đôi trai gái, sẽ là hoa thơm, quả ngọt hay là thuốc đắng, vị cay đây ?
Hai cô gái uống xong hai lon nước ngọt, họ đứng dậy và ý chừng sửa soạn rời khỏi nơi đây. Hai người, với hai cách ăn mặc khác nhau. Một cô gái có vóc người thon nhỏ, vẻ mặt xinh tươi và có những nét kín đáo, khoác hờ hững trên người một chiếc áo mầu xanh nhạt, mặc một chiếc váy thả chùng trông có vẻ kiểu cách; các đồ trang sức trên người tỏ ra có sự lựa chọn kỹ càng: từ chiếc nơ cài trên mái tóc bằng lụa kim tuyến, đến đôi hoa tai cẩn hai hạt nhỏ óng ánh, trông thoáng qua cũng đủ biết các thứ này chỉ bày bán trong các nhà hàng sang trọng. Còn cô gái thứ hai, tuổi khoảng ngoài hai mươi, mặc một chiếc quần bò đã bạc phếch mầu, chủ nhân của một chiếc áo khoác ngoài có mầu sắc bắt mắt để gần bên chiếc ghế, vóc người béo lẳn, tóc để ngang vai, phong thái của cô làm ai đó đã có dịp thoáng nhìn cũng thấy ít nhiều thiện cảm; có thể cô gái này coi trọng đời sống tinh thần và tình cảm nhiều hơn chăng nên ít chú ý đến việc trang điểm, đồ trang sức trên người không ngoài một chiếc vòng đeo bên cổ tay bên trái.
-Bây chừ là mấy giờ rồi ?- Cô gái mặc quần bò hỏi bạn.
-Sao lại bây chừ ?
Nhà thơ dỏng tai để ý nghe và thoáng thấy cô gái mặc váy dướn cặp mắt lên nhìn bạn.
-Làm chi mà nhìn hoài! Hỏi có một câu thôi, nhìn mình kỳ quá ha. Coi bộ...
-“Chả “ ngồi kia nhìn đó...
Nhà thơ vội đưa mắt nhìn lảng nơi khác, anh ta biết lúc này được gọi là “chả”. Và “chả” cũng thấy trong lòng xao xuyến lắm.
-Uýnh nhau thì uýnh nhau- Cô gái mặc quần bò nói- “Chả” kia, tui chỉ xách một tay ! Coi nè, tui cũng có dáng chứ bộ.
Nhà thơ không còn giữ được nét mặt phớt tỉnh Ăng Lê nữa, anh bật lên một tiếng cười, ngoảnh nhìn cô gái mặc chiếc quần bò bạc phếch, hai mép gấu đã sờn phủ trên một đôi giày vẹt gót. Cô gái mặc quần bò bắt gặp cái cười của nhà thơ, cô nhìn anh với cái nhìn thẳng thắn.
Cuộc đời của nhà thơ Trọng Viên bỗng hừng lên những sắc mầu rực rỡ. Phút giây này mãi mãi in đậm trong tâm trí của anh. Anh đứng lên, bước lại gần hai cô gái, mỉm một nụ cười hiền lành và bỗng nhiên cũng thấy cô gái mặc chiếc quần bò bạc phếch mầu, nhìn anh và nhoẻn một nụ cười hồn hậu. Nhà thơ cảm thấy bối rối, phải chăng đây chính là lần đầu tiên anh cảm nhận được chữ Yêu. Anh đứng đó, quên hẳn chiếc ly để lại bơ vơ trên bàn, quên hẳn nhiều tối ngồi lặng lẽ một mình trong phòng khách. Nhà thơ lúng túng nói:
-Chào em. Rất hân hạnh...
Cuộc đời của Trọng Viên, từ sáng hôm nay, bắt đầu chuyển sang một đoạn đời mới. Anh sẽ hưởng những phút dịu êm, hay là lại thổn thức vào những sớm, những chiều đây ? Lúc này chưa ai biết được ...
* Kỷ niệm những ngày sống nơi Skåne,
mùa Hè, năm 1993Vân Võ Hoài Phương
==============================
PHÚT ĐẦU BIẾT YÊUTrọng Viên thường quay trở lại thành phố, nơi anh ở, vào những ngày cuối tuần. Thành phố nhỏ với khoảng chừng hai, ba trăm người Việt định cư, với một nhà thờ ở gần trung tâm thành phố, với những dãy phố dành cho thương mãi và với những con đường lát bằng những viên đá nhỏ. Một thành phố miền Nam, có một chiếc cầu cong bắc trên một dòng sông nhỏ, lượn quanh những nhánh đường nhiều người vẫn qua. Dưới ánh nắng mai, những giàn cây leo bên các dãy nhà ánh lên một sắc mầu hồng đỏ, một thứ mầu làm vài khách viễn du cảm thấy thú vị như khi nhìn thấy mầu của một rừng phong vào những tháng cuối thu.
Trọng Viên là một nhà thơ, nhưng ít khi anh để ý đến những vườn hoa nở rộ trong công viên hoặc nhìn ngắm vài chiếc ghế băng bằng gỗ, nơi tự tình của các đôi trai gái. Anh cũng chưa một lần nào đi dạo dưới trời khuya, để ngắm ánh trăng tròn trên bầu trời của nơi anh ở, hoặc nhìn theo một đàn chim trời bay thành một dải dài về cuối trời xa.
Trọng Viên thường đi tìm những ý tưởng khác. Anh muốn những bài thơ của anh có hơi thở một khuynh hướng đa dạng, có nhiều cảnh đời, chất chứa những tâm tình, những khát vọng đã từ lâu được nhiều người nói đến.
Những ngày cuối tuần, người ta thường thấy anh bước trên các đường phố nhỏ hoặc trong một thương xá gần bến xe và kiểu đi của anh, giống như kiểu bước của một khách viễn du lạ lẫm, chưa một lần đặt bước đến đây. Trọng Viên thích giữ trong anh, cái cảm giác của những ngày đầu, cách nay hơn mười năm, khi anh nhìn thấy thành phố nhỏ này với tất cả những sự lạ lẫm.
Như một người từ nơi xa đến, Trọng Viên thường dừng bước trước vài cửa tiệm bán đồ, anh thích ngó nhìn gương mặt của những người bán hàng, nhìn nụ cười niềm nở của họ với những người khách. Và cũng có khi, khách mua hàng thường đứng nán lại bên quầy, nói với người bán hàng vui tính dăm ba câu chuyện vãn. Có lần, Trọng Viên đang thơ thẩn ngoài phố, anh bỗng thoáng thấy vài bước chân tiến vào một tiệm bán đồ, cánh cửa ra vào khẽ mở và một tiếng chuông nhỏ reo lên, người chủ tiệm nhìn ra cửa, và trong một thoáng thôi, ánh mắt của người đó đã tỏa ra một ánh nhìn ấm áp, làm những người khách bước vào tiệm cảm thấy dễ chịu. Chỉ vài phút sau đó, người mua hàng đã mỉm cười mãn nguyện, còn chủ tiệm hài lòng với một ngày tốt lành đang đến, vừa nhanh tay đếm tiền vừa nở nụ cười thoáng một chút duyên thầm với khách.
Đôi khi, anh bước chân vào vài khu nhà kính một hoặc hai tầng. Ở trong đó có các cửa hàng bán đồ dùng gia đình và thường là có một quán ăn nhỏ, bán vài thứ nước giải khát và vài món ăn nhẹ cho khách vãng lai. Trọng Viên đi qua nơi đây, và không hiểu tại sao lần nào cũng vậy, anh thường thích nhìn- dù chỉ một chút thôi- các cô gái trẻ, đẹp đứng bán hàng nơi sau vài quầy bán đồ ăn uống. Mặc dù anh chưa bao giờ có ý định sẽ lấy một cô vợ người gốc ở đây.
Nhiều người Việt sống nơi đây, quen biết Trọng Viên, đều đánh giá Trọng Viên là một người sống theo kiểu lập dị, cái tính này sẽ làm anh đơn chiếc trên đường đời mãi, một thứ tính trái nết và khó chiều, làm các cô gái đã đem lòng thích mến anh, chẳng còn chút hy vọng, nói gì đến một cô gái ở đâu đó khác mầu da.
Trọng Viên chưa bao giờ phiền muộn vì chuyện anh chưa lấy vợ. Anh đã sống qua ba con giáp, năm nay anh đã ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi đời. Từ khi anh còn là một thanh niên mới bước vào đời, anh đã vạch cho anh một hướng đi, và đến nay, mỗi lúc nhìn một tấm hình mới của anh, Trọng Viên mỉm cười và phải tự khen con người của anh đã vượt qua nhiều khó khăn, thử thách để còn chút vẻ như ngày nay.
Người đàn bà nào cũng đều thích có hạnh phúc êm ấm, và cũng muốn có người chồng ít nhiều địa vị trong xã hội. Đó là lẽ tự nhiên và là điều dễ hiểu khi các cô gái ở tuổi dậy thì cảm thấy Trọng Viên có vài nét ưa mến để các cô gái đó đặt niềm tin và hy vọng xa xôi. Ý nghĩ đó vốn thường là một chút nghĩ ngợi lơ mơ lúc đầu của vài thiếu nữ khi nghĩ về người chồng sau này của họ. Vụng về trong cảnh ngộ ít khi xảy đến, hoặc vài thứ được xem là linh tinh, như không khéo léo đon đả chào mời bố mẹ vợ tương lai, hoặc chưa biết dùng đến khoản tiền hiện có để kinh doanh... nào có sao đâu? “Đấy là chưa có em đấy thôi! Chỉ cần anh được em giảng giải ba ngày thôi, đến ngày thứ tư thể nào bố mẹ em hoặc ai đó khó tính nhất nhìn thấy anh cũng mỉm cười vui vẻ...”, cô gái nào cũng có thể nói được câu nói đó. Nhưng có thể, anh chàng Trọng Viên này khờ khạo trong chuyện ái tình? “Ồ, chuyện đó chẳng có gì là khó...” Dù chưa một lần va chạm với các cảnh như trong xi-nê, nhưng một thiếu nữ khôn ngoan bao giờ cũng tự tin và coi việc này chẳng nên lo lắm. Thời đại ngày nay, lúc nào lấy chồng, biết đến việc đó cũng chẳng muộn. Lo làm chi thêm mệt. Việc cần nhất là phải hiểu được Trọng Viên, và anh ta phải hiểu được mình!
Nhưng Trọng Viên, khi nói chuyện tâm tình với cô gái nào cũng vậy, mắt anh ta thường nhìn đi mãi tận đâu đâu.
*
Một mùa đông lạnh lẽo đã qua, và bây giờ, ở nơi đây, trong thành phố nhỏ của Bắc Âu nơi Trọng Viên hiện sống, nắng ấm lại gọi mời nhiều du khách đến thăm. Trong ánh nắng mai, từng đàn chim nhảy nhót trên những cành cao và hót líu lô trong các lùm cây gần vài con đường nhỏ. Một, hai chuyến xe du lịch từ các miền xa đỗ lại bên trạm xe buýt của thành phố, xe dừng bên đường và lúc cánh cửa xe mở ra, từ trong xe bước xuống những người khách lạ, với ánh mắt vừa vui vừa ngỡ ngàng, họ tìm đến thành phố này để sống một mùa hè háo hức. Trên các ngả đường trong thành phố, vài đôi trai gái dìu bước bên nhau, những ông già bà già chậm bước lãng du để quên đi nỗi nhọc nhằn của một thời quá khứ. Vài quán cà phê bên đường đã sắp đặt gọn gàng những bộ bàn ghế dưới hiên, bên các bồn cây xanh và bên những giò hoa treo lơ lửng. Du khách thả người ngồi trên ghế, đưa mắt lặng lẽ nhìn các cô gái đang độ xuân mơm mởn, cười đùa khúc khích và trêu cợt nhau diễu qua trước mắt. Nắng vàng trải dài trên các lối đi, không gian như có thêm những nét duyên dáng của một bài thơ trữ tình, người ta thích mùa hè với những rộn ràng của tuổi trẻ, thích cả các cô gái, các chàng trai tinh nghịch mới lớn. Người nhiều tuổi nhìn các thế hệ trẻ ngày nay với ánh mắt vui vui và độ lượng, bởi ông già nào bây giờ, trước đây đã không từng bị một cô gái nào đó véo cho một cái vào người? Bà già nào bây giờ, trước đây đã chẳng có một lần nhí nhảnh, trêu đùa một chàng trai mà mình thích mến ?
Nhà thơ Trọng Viên, sáng hôm đó bước chân vào một tiệm cà phê ven đường. Anh vẫn chưa vương vào đường tình và cũng chưa lúc nào nghĩ đến một cuộc tình duyên đang chờ đợi. Trọng Viên bước vào trong tiệm cà phê, đưa mắt lơ đãng nhìn vài người khách đang ngồi ăn uống trong tiệm. Nhà thơ lặng lẽ đến bên quầy trả tiền và nhận lấy một khay nhỏ, trong khay có một ly cà phê và một chiếc bánh. Anh vẫn thường đến ăn điểm tâm ở đây vào các sáng cuối tuần, để ngồi vài phút nghĩ đến một bài thơ chưa viết xong đoạn kết.
Trọng Viên bước ra phía hiên, không khí mát lành ngoài hiên làm anh dễ chịu. Thời tiết của sáng nay như hứa hẹn một ngày đẹp trời và có thể, sẽ làm anh nảy ra những tứ thơ mới. “Tôi chỉ là một người du khách. Ngắm nhìn đời và hát với bạn yêu thương.” Trọng Viên nhẩm lại trong đầu, hai câu thơ trong một bài thơ của anh còn viết. Và cũng chính lúc đó, anh bất chợt cảm thấy có người để ý đến anh. Nhà thơ nào cũng thường gặp một, hai phút như vậy. Có thể, những tứ thơ vừa hình thành trong tâm tưởng thi sĩ, đã làm nhà thơ quên hẳn con người của mình, và nét vẻ bên ngoài của một tâm hồn rung động đó, đã gây nên sự chú ý của vài người chung quanh.
Trong tầm mắt của Trọng Viên lúc này, anh bắt gặp hai ánh mắt của hai cô gái người Á Đông đang nhìn anh. Trên khoảng hiên nhỏ rung rinh nắng, hai cô gái ngồi bên một chiếc bàn. Nhà thơ thoáng nghe họ nói với nhau bằng tiếng Việt, lúc này họ còn thầm thì với nhau và cũng mỉm cười nhìn anh ưu ái.
Quán cà phê nằm cạnh một góc đường, bên ngoài trang hoàng sơ sài một chiếc bảng hiệu bằng gỗ có vẽ hình một cô gái mỉm cười với một tách cà phê. Hai cô gái ngồi phía trước Trọng Viên cách một chiếc bàn, có lẽ họ vừa đặt chân đến thành phố. Bên cạnh họ, có hai túi hành trang của người đi du lịch để trên ghế. Áo quần hai cô gái nhìn qua thích hợp với những chặng đường dài, nhưng để ý một chút cũng nhận ra họ là hai kẻ kỹ lưỡng về chọn lựa kiểu cách quần áo. Trọng Viên còn thoáng thấy đôi nét mệt mỏi vì đường dài trên hai gương mặt còn trẻ. Nhà thơ đã ngồi xuống ghế và lặng lẽ làm phần việc của anh, anh vừa chợt nghĩ đến một câu thơ và vừa dùng chiếc thìa khuấy nhẹ trong chiếc ly nhỏ. Trọng Viên để mắt thoáng nhìn hai cô gái, với vẻ mặt lãnh đạm cố hữu mà từ trước đến nay anh đã quen. “Ồ, họ cũng giống như các cô gái ở độ tuổi bay nhảy.” Trọng Viên thoáng nghĩ, anh lại trở về với những suy nghĩ của riêng anh.
Trong tiềm thức của Trọng Viên, những ý nghĩ về tình yêu trai gái thường đến rất mơ hồ. Anh không thể hiểu được, tại sao có vài người đã cuồng si vì tình ? Còn với vài kẻ đang sống trong đau khổ, khi tình yêu nửa đường đứt gánh, tại sao họ ôm sầu thương nhớ những ngày qua ? Nhiều bài thơ của anh chỉ nói đến những cái chung chung, chưa một lần nào kể đến tình cảm yêu thương của các đôi trai gái. Với anh, “Yêu” là một từ anh mới hiểu trên những nét đại thể, điều này có nghĩa rằng, anh như một người đã có lần nhìn ngắm cả một vườn hoa ngạt ngào hương sắc, nhưng việc hái thử một bông hoa, nâng niu và thưởng thức vẻ đẹp thơm lừng đó, anh vẫn chưa có dịp. Anh chưa một lần ngỏ lời với một cô gái, vậy thì làm sao anh biết được chữ “Yêu” sẽ rộng bát ngát như thế nào ? Tình yêu của một đôi trai gái, sẽ là hoa thơm, quả ngọt hay là thuốc đắng, vị cay đây ?
Hai cô gái uống xong hai lon nước ngọt, họ đứng dậy và ý chừng sửa soạn rời khỏi nơi đây. Hai người, với hai cách ăn mặc khác nhau. Một cô gái có vóc người thon nhỏ, vẻ mặt xinh tươi và có những nét kín đáo, khoác hờ hững trên người một chiếc áo mầu xanh nhạt, mặc một chiếc váy thả chùng trông có vẻ kiểu cách; các đồ trang sức trên người tỏ ra có sự lựa chọn kỹ càng: từ chiếc nơ cài trên mái tóc bằng lụa kim tuyến, đến đôi hoa tai cẩn hai hạt nhỏ óng ánh, trông thoáng qua cũng đủ biết các thứ này chỉ bày bán trong các nhà hàng sang trọng. Còn cô gái thứ hai, tuổi khoảng ngoài hai mươi, mặc một chiếc quần bò đã bạc phếch mầu, chủ nhân của một chiếc áo khoác ngoài có mầu sắc bắt mắt để gần bên chiếc ghế, vóc người béo lẳn, tóc để ngang vai, phong thái của cô làm ai đó đã có dịp thoáng nhìn cũng thấy ít nhiều thiện cảm; có thể cô gái này coi trọng đời sống tinh thần và tình cảm nhiều hơn chăng nên ít chú ý đến việc trang điểm, đồ trang sức trên người không ngoài một chiếc vòng đeo bên cổ tay bên trái.
-Bây chừ là mấy giờ rồi ?- Cô gái mặc quần bò hỏi bạn.
-Sao lại bây chừ ?
Nhà thơ dỏng tai để ý nghe và thoáng thấy cô gái mặc váy dướn cặp mắt lên nhìn bạn.
-Làm chi mà nhìn hoài! Hỏi có một câu thôi, nhìn mình kỳ quá ha. Coi bộ...
-“Chả “ ngồi kia nhìn đó...
Nhà thơ vội đưa mắt nhìn lảng nơi khác, anh ta biết lúc này được gọi là “chả”. Và “chả” cũng thấy trong lòng xao xuyến lắm.
-Uýnh nhau thì uýnh nhau- Cô gái mặc quần bò nói- “Chả” kia, tui chỉ xách một tay ! Coi nè, tui cũng có dáng chứ bộ.
Nhà thơ không còn giữ được nét mặt phớt tỉnh Ăng Lê nữa, anh bật lên một tiếng cười, ngoảnh nhìn cô gái mặc chiếc quần bò bạc phếch, hai mép gấu đã sờn phủ trên một đôi giày vẹt gót. Cô gái mặc quần bò bắt gặp cái cười của nhà thơ, cô nhìn anh với cái nhìn thẳng thắn.
Cuộc đời của nhà thơ Trọng Viên bỗng hừng lên những sắc mầu rực rỡ. Phút giây này mãi mãi in đậm trong tâm trí của anh. Anh đứng lên, bước lại gần hai cô gái, mỉm một nụ cười hiền lành và bỗng nhiên cũng thấy cô gái mặc chiếc quần bò bạc phếch mầu, nhìn anh và nhoẻn một nụ cười hồn hậu. Nhà thơ cảm thấy bối rối, phải chăng đây chính là lần đầu tiên anh cảm nhận được chữ Yêu. Anh đứng đó, quên hẳn chiếc ly để lại bơ vơ trên bàn, quên hẳn nhiều tối ngồi lặng lẽ một mình trong phòng khách. Nhà thơ lúng túng nói:
-Chào em. Rất hân hạnh...
Cuộc đời của Trọng Viên, từ sáng hôm nay, bắt đầu chuyển sang một đoạn đời mới. Anh sẽ hưởng những phút dịu êm, hay là lại thổn thức vào những sớm, những chiều đây ? Lúc này chưa ai biết được ...
* Kỷ niệm những ngày sống nơi Skåne,
mùa Hè, năm 1993Vân Võ Hoài Phương
==============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét