Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

Đươǹg Xa Văn Nghệ ( 1 )



Nhân chuyến qua thăm Mỹ, tôi có dịp biết và hiểu thêm vài điều. Chợt nhớ mang máng, một vị thức giả từng nói “mỗi ngày học thêm được một điều (hay), là đã có bí quyết của sự trẻ mãi ”.
Sau một chuyến du lịch, với những người có sức khỏe bình thường, người ta thường thấy họ hình như sống hân hoan hơn trước, có vẻ từng trải và khôn ngoan hơn. Dù ít dù nhiều, trên quãng đường xa nơi xứ lạ, bước chân du lịch của họ nhiều hơn lúc ngồi ở nhà; trước những khung trời thoáng rộng và mới lạ nơi họ đến, hẳn họ thấy cảnh đời rộng rãi hơn, và với ai đó có niềm vui lãng mạn bay bổng, các vết han rỉ cuộc đời vì cảnh ngồi mãi một chỗ sẽ chẳng còn nữa...
Chuyến qua thăm gần một tháng trên nước Mỹ để lại trong ký ức tôi những kỷ niệm khó quên. Tuy nhiên, dịp đến thăm đó đúng vào các ngày hè nóng bỏng, nên trong tháng lạnh rét này, tôi không thể biết trong mùa đông, những người sống tại Mỹ có thường đi dạo ngoài trời nhiều không, còn ở nơi tôi sống- một thành phố nhỏ tại Bắc Âu- ngay cả khi ngoài trời tuyết bay lất phất, những đôi tình nhân vẫn tay trong tay, mỉm cười tươi tắn nhìn đời và vui bước trong sương gió; với kẻ tính tình trầm tĩnh hoặc tuổi xế chiều thì họ nghĩ chín chắn hơn, và hôm nào gió êm, không mưa không tuyết nhiều, thiên hạ mới nhìn thấy họ thong thả tản bộ. Dân xứ lạnh coi việc hưởng những giờ phút bước dạo ngoài trời là thứ thuốc bổ quí hiếm trời cho, dẫu khi đó gió nổi tuyết rơi ngập đường qua lối lại.
Nơi đây, trong những ngày thời tiết không đến nỗi lạnh lắm, người ta thường thấy các cụ ông cụ bà, bước từng bước chậm bên chiếc xe tay nhỏ bốn bánh. Những bước chậm kiên nhẫn và hình như thách đố với quá khứ , thách đố với hiện tại... Người ta chợt hiểu, những bước chân bước chậm thường ngày của các cụ có thể cũng là thứ thuốc trường sinh...
Người Việt sống nơi đây và các lớp di dân khác đến nơi này, qua vài năm, họ ít nhiều hiểu ra ích lợi của loại thuốc thần giúp thân thể khỏe mạnh, có người gọi đây là di sản trong vốn văn hoá của dân bản xứ. Và hình ảnh các đôi vợ chồng người Việt, vẻ mặt hân hoan bước bên nhau vào những sớm mai hoặc lúc chiều về trên những lối đi bộ như thể hiện một cách sống vui tươi và lành mạnh.
Riêng tôi, tôi cũng nhận biết lợi ích của thứ thuốc thần tản bộ, nhưng một hai tuần mới nhớ đến “lịch biểu”, thành thử, mỗi khi khoác áo thể thao ra đường bước dạo, có kẻ liếc qua liếc lại bên dậu xương rồng, chép miệng... ”Gớm, chăm chỉ nhỉ ? Một ngày vãi chài, bẩy ngày phơi lưới!” Chợt nghĩ, đúng vào hôm khoác áo ‘vãi chài’, gặp giai nhân bên cửa, chẳng biết hên hay xui đây? Thôi thì có kiêng có tốt, vốn dĩ thỉnh thoảng cũng ngó qua mục tử vi trên một hai trang mạng (thực ra, xem qua để chiêm nghiệm mức độ đúng, sai bao nhiêu/ Dân Tây vẫn có mục tiên tri trên báo của họ, và có vài người cũng để ý, xem đến )... nên hôm đó kẻ này chỉ đi đường gần (!?).
Viết đến đây, bỗng nhớ một ngày cuối năm (1994), tôi có viết một bài với tựa đề Đường Gần Đường Xa, và sau đó, được ông chủ bút tờ TIN VĂN (thông tin nghị luận về sinh hoạt văn hoá tại hải ngoại / bulletin d’information du P.E.N. Club Vietnamien en Europe) tại Paris cho đăng trên số Xuân Ất Hợi (1995). Sau đó chừng 2 năm, hưởng ứng lời gửi bài vở của một vị chủ nhiệm báo TỰ DO (hội văn hoá Việt Nam tại Thụy Điển / Sveriges Vietnamesiska Kulturförbund ), tôi gửi vài bài viết mới và cũ đến. Ông chủ nhiệm báo TỰ DO (FRIHETEN) cho đăng vài bài viết cũ, mới đó- nhưng tựa đề Đường Gần Đường Xa, trên số báo TỰ DO, mùa Thu (1997), chuyển tựa đề là Đường Xa Đường Gần và tiếng Thụy Điển in gần bên là Från när och fjärran.
Hôm nay bỗng dưng chợt nghĩ ra một tựa đề nửa cũ nửa mới, viết thêm một đoản văn ngắn để tiếp nối đường xa...


12. 2011
Vân Võ Hoài Phương


====================

Không có nhận xét nào: