Truyện Ngắn “ Sao nỡ vội nói lời tạm biệt ... ? ”
Đợt giảm biên chế sau cùng trong Công ty nơi Quân làm kết thúc với bản quyết định nghiệt ngã, Quân và vài bạn anh- những công nhân kỹ thuật trong Đội xe vận tải- theo quyết định mỗi người nhận một bản, nay sẽ chuyển xuống làm ở Nhóm vận chuyển phổ thông. Bạn anh cầm tờ quyết định, nói với Quân:
-Chẳng đảng, chẳng đoàn, chẳng con ông cháu cha; thời buổi này, không tiền, chỉ còn cửa đi làm vận chuyển! Liệu tính như thế nào, Quân?
-Tớ sẽ làm một bản kiến nghị về việc này và sẽ đọc trong ngày họp cuối cùng của Đội xe vận tải. Mình cần có ý kiến để khiếu nại việc này.
-Úi chà, đúng là ngây thơ quá con hươu! Ban giám đốc công ty chắc chắn lắng nghe ý kiến một quần chúng như Quân. Nhưng này, đừng gọi là bản kiến nghị, gọi luôn là đơn kêu oan, nghe có vẻ khổ ải hơn. Còn như muốn chắc ăn trăm phần trăm, những khiếu nại phải để vào trong phong bì và tìm đến cửa sau của nhà quan lớn!
-Hình như cậu vẫn nghĩ tất cả cán bộ lãnh đạo bây giờ tham nhũng, hối lộ và hỏng hết. Chẳng lẽ xã hội mình cứ tuột dốc như vậy mãi sao? Rồi cậu xem, tớ sẽ đọc bản kiến nghị này!
-Hy vọng chúng ta sẽ được xem, quần chúng thắng hay là phong bì thắng.
Khi cuộc họp sắp đặt ‘ban bệ’ mới Đội xe vận tải gần mãn, bởi đây là cuộc gặp cuối cùng giữa kẻ ra đi và người còn có tên trong Đội vận tải nên gần như đủ mặt mọi người, Quân xin phép chủ tọa cuộc họp và đọc bản kiến nghị trước các cán bộ công ty đến dự họp. Nhưng, như gió thoảng qua, lúc Quân đọc chưa dứt lời, các ‘quan lớn’ ‘quan nhỏ’ cùng rời khỏi chỗ ngồi và bước ra cửa.
“Những kiến nghị và khiếu nại này không gói trong phong bì nên bay theo gió thổi!” Một người làm cùng nơi với Quân ngán ngẩm nhận xét lúc tan cuộc họp và Quân nghe tiếng nói của một người ngồi phiá sau: “Bản kiến nghị này nên đọc trước các cột đèn thì hơn.” Quân loáng thoáng nghe được vài lời nói chung quanh nơi anh đứng. Khi anh hiểu ra, Quân cũng cảm thấy... đúng là anh quá ngây thơ như bạn anh nói ngày nào.
Hai tháng sau, Quân làm đơn xin thôi việc vì anh không đủ sức để mang vác nặng các việc trong Nhóm vận chuyển, hơn nữa, đời sống mỗi ngày mỗi khó nên việc ăn uống trở nên thiếu thốn, còn đồng lương đâu đủ nuôi thân. Quân không còn lựa chọn nào khác, anh muốn thoát khỏi các đầy ải về tinh thần, dẫu rằng anh biết sau này việc kiếm sống của anh sẽ gặp nhiều khó khăn.
Giữa lúc Quân đang trần trụi và khó tìm ra việc để kiếm sống, một hôm anh lang thang ngoài Chợ Trời và gặp một bạn cũ từng học cùng lớp khi xưa. Với tình bạn tìm lại nơi Chợ Trời, đã giúp Quân sống qua những ngày khốn khó.
Và chẳng bao lâu sau, nhiều người nhìn thấy Quân hiện diện trên vỉa hẻ đầu chợ, đầu đội chiếc mũ rộng vành và hàng râu mép vài tuần chưa cạo; cùng với vẻ phong trần pha chút lang bạt của mưa nắng chợ trời. Bên cạnh nơi Quân ngồi còn có một chiếc hộp gỗ tạp úp ngược, trên mặt hộp gỗ có những diã nhạc với nhiều mầu sắc óng ánh và một chiếc máy nghe nhạc loại nhỏ. Quân đã trở thành một anh bán diã nhạc như những chàng trai bán các diã nhạc mà người ta vẫn thường gặp ở trước cổng chợ, với vài chiếc hộp nhỏ, hộp lớn bằng gỗ hoặc bằng bià giấy, trên mặt hộp trình bày với người qua đường rất nhiều các diã nhạc ‘ăn khách’ nhất, và, giữa không khí nhộn nhịp bán mua, người ta thấy vang lên các bản nhạc vui, những bài hát buồn và cả vài bản tình ca mà trước đây nhiều người ưa thích.
Âm nhạc quả là có một sức sống lôi cuốn và hấp dẫn. Dẫu rằng nơi đây chỉ là nơi viả hè đầu chợ, giữa nhiều tiếng nói vang động ồn ào và với những con người đang vội mải bán mua. Nhưng bỗng chợt giai điệu một bài hát quen thuộc vang lên, cũng đủ làm khách qua đường dừng chân đứng lại. Những bà đã từng có một thời xuân xanh, và chắc hẳn trong đời đã đối diện với vài cuộc tình ngang trái, cũng phải đứng nán lại bên đường, quên đi phút giây và thả hồn mình trôi về với kỷ niệm của mối tình đầu thơ mộng, với những ngây ngất đắm say, với những lời yêu đương mật ngọt trong một lúc tưởng như quên trời quên đất...
Những cụ ông cụ bà từ quê lên thăm phố phường, cũng đứng ngẩn người để nghe nốt vài câu vọng cổ. Tiếng đàn và lời ca quyện vào nhau, lúc khoan lúc nhặt, khi trầm khi bổng như đưa các cụ trở về với cây đa, bến nước, sân đình; trở về với luỹ tre làng và trở về với nong tằm vàng tơ óng ánh, bên những cô thôn nữ với những dải yếm đào đang lặng lẽ quay tơ...
Tiếng nhạc lời ca từ các chiếc máy nghe nhạc của những ‘chủ tiệm’ nhỏ bán dĩa nhạc đầu chợ cũng khiến cho nhiều cô gái đang độ tuổi dậy thì dừng chân nán lại. Những vành nón che nghiêng, vài mái tóc tém đuôi gà và những nụ cười chớm nở trên môi. Một buổi sáng cuối tuần đẹp trời có nắng vàng và gió nhẹ thổi, một bài hát trữ tình bay lượn trong không gian, thổi vào tâm hồn các chàng trai và các cô gái đang có mặt ở quãng phố nhỏ đầu chợ, những âm hưởng rất đỗi nên thơ, êm dịu như một mối tình đầu vừa chợt đến.
“... Em vô tư qua cầu,
Làm tim anh thêm ngẩn ngơ sầu.
Đời buồn như chiếc lá
Lặng lẽ trên sông dài
Làm sao anh quên được niềm đau ...
Ai đã đem mong chờ
Cho thuyền không thấy bờ
Để riêng tôi chiều nay...
thẫn thờ !” (*)
-Có diã nhạc nào hay và mới nữa không anh?- Một phụ nữ ăn mặc kiểu cách và quí phái, dừng bước trước 'quầy' dĩa nhạc của Quân và hỏi.
-Ồ, còn nữa chứ...- Quân vừa vội xếp lại các dĩa nhạc trong chiếc túi nhỏ, vừa lúi húi cúi nhặt một dĩa nhạc rơi dưới chân và không nhìn khách hỏi mua, anh nói nhanh- Có một dĩa mới nhất, trong đó có bài “Tình yêu ơi, đến nữa làm chi.”(*)
-Có phải lời tiếp theo là “tình yêu ơi, đến nữa làm gi”...
-Đại khái như thế...- Quân vừa lục tìm trong túi dĩa nhạc vừa trả lời- Hình như lời tiếp sau là “Tôi sợ rồi, một ngày nào đó...”
Quân tìm được dĩa nhạc vừa nói đến, anh ngẩng lên nhìn khách mua dĩa nhạc và không khỏi ngỡ ngàng khi nhận ra người đứng trước mặt anh là Thắm, người mà anh thương yêu ba năm vầ trước.
-Kià... anh Quân!
Thắm nhìn Quân với vẻ mặt sửng sốt, lúc này cô không thể tin vào mắt mình. Còn Quân, cũng ngẩn người trước một mùi hương thơm thoang thoảng đâu đây. Thắm hôm nay không còn là cô Thắm mấy năm về trước...
....................
Đợt giảm biên chế sau cùng trong Công ty nơi Quân làm kết thúc với bản quyết định nghiệt ngã, Quân và vài bạn anh- những công nhân kỹ thuật trong Đội xe vận tải- theo quyết định mỗi người nhận một bản, nay sẽ chuyển xuống làm ở Nhóm vận chuyển phổ thông. Bạn anh cầm tờ quyết định, nói với Quân:
-Chẳng đảng, chẳng đoàn, chẳng con ông cháu cha; thời buổi này, không tiền, chỉ còn cửa đi làm vận chuyển! Liệu tính như thế nào, Quân?
-Tớ sẽ làm một bản kiến nghị về việc này và sẽ đọc trong ngày họp cuối cùng của Đội xe vận tải. Mình cần có ý kiến để khiếu nại việc này.
-Úi chà, đúng là ngây thơ quá con hươu! Ban giám đốc công ty chắc chắn lắng nghe ý kiến một quần chúng như Quân. Nhưng này, đừng gọi là bản kiến nghị, gọi luôn là đơn kêu oan, nghe có vẻ khổ ải hơn. Còn như muốn chắc ăn trăm phần trăm, những khiếu nại phải để vào trong phong bì và tìm đến cửa sau của nhà quan lớn!
-Hình như cậu vẫn nghĩ tất cả cán bộ lãnh đạo bây giờ tham nhũng, hối lộ và hỏng hết. Chẳng lẽ xã hội mình cứ tuột dốc như vậy mãi sao? Rồi cậu xem, tớ sẽ đọc bản kiến nghị này!
-Hy vọng chúng ta sẽ được xem, quần chúng thắng hay là phong bì thắng.
Khi cuộc họp sắp đặt ‘ban bệ’ mới Đội xe vận tải gần mãn, bởi đây là cuộc gặp cuối cùng giữa kẻ ra đi và người còn có tên trong Đội vận tải nên gần như đủ mặt mọi người, Quân xin phép chủ tọa cuộc họp và đọc bản kiến nghị trước các cán bộ công ty đến dự họp. Nhưng, như gió thoảng qua, lúc Quân đọc chưa dứt lời, các ‘quan lớn’ ‘quan nhỏ’ cùng rời khỏi chỗ ngồi và bước ra cửa.
“Những kiến nghị và khiếu nại này không gói trong phong bì nên bay theo gió thổi!” Một người làm cùng nơi với Quân ngán ngẩm nhận xét lúc tan cuộc họp và Quân nghe tiếng nói của một người ngồi phiá sau: “Bản kiến nghị này nên đọc trước các cột đèn thì hơn.” Quân loáng thoáng nghe được vài lời nói chung quanh nơi anh đứng. Khi anh hiểu ra, Quân cũng cảm thấy... đúng là anh quá ngây thơ như bạn anh nói ngày nào.
Hai tháng sau, Quân làm đơn xin thôi việc vì anh không đủ sức để mang vác nặng các việc trong Nhóm vận chuyển, hơn nữa, đời sống mỗi ngày mỗi khó nên việc ăn uống trở nên thiếu thốn, còn đồng lương đâu đủ nuôi thân. Quân không còn lựa chọn nào khác, anh muốn thoát khỏi các đầy ải về tinh thần, dẫu rằng anh biết sau này việc kiếm sống của anh sẽ gặp nhiều khó khăn.
Giữa lúc Quân đang trần trụi và khó tìm ra việc để kiếm sống, một hôm anh lang thang ngoài Chợ Trời và gặp một bạn cũ từng học cùng lớp khi xưa. Với tình bạn tìm lại nơi Chợ Trời, đã giúp Quân sống qua những ngày khốn khó.
Và chẳng bao lâu sau, nhiều người nhìn thấy Quân hiện diện trên vỉa hẻ đầu chợ, đầu đội chiếc mũ rộng vành và hàng râu mép vài tuần chưa cạo; cùng với vẻ phong trần pha chút lang bạt của mưa nắng chợ trời. Bên cạnh nơi Quân ngồi còn có một chiếc hộp gỗ tạp úp ngược, trên mặt hộp gỗ có những diã nhạc với nhiều mầu sắc óng ánh và một chiếc máy nghe nhạc loại nhỏ. Quân đã trở thành một anh bán diã nhạc như những chàng trai bán các diã nhạc mà người ta vẫn thường gặp ở trước cổng chợ, với vài chiếc hộp nhỏ, hộp lớn bằng gỗ hoặc bằng bià giấy, trên mặt hộp trình bày với người qua đường rất nhiều các diã nhạc ‘ăn khách’ nhất, và, giữa không khí nhộn nhịp bán mua, người ta thấy vang lên các bản nhạc vui, những bài hát buồn và cả vài bản tình ca mà trước đây nhiều người ưa thích.
Âm nhạc quả là có một sức sống lôi cuốn và hấp dẫn. Dẫu rằng nơi đây chỉ là nơi viả hè đầu chợ, giữa nhiều tiếng nói vang động ồn ào và với những con người đang vội mải bán mua. Nhưng bỗng chợt giai điệu một bài hát quen thuộc vang lên, cũng đủ làm khách qua đường dừng chân đứng lại. Những bà đã từng có một thời xuân xanh, và chắc hẳn trong đời đã đối diện với vài cuộc tình ngang trái, cũng phải đứng nán lại bên đường, quên đi phút giây và thả hồn mình trôi về với kỷ niệm của mối tình đầu thơ mộng, với những ngây ngất đắm say, với những lời yêu đương mật ngọt trong một lúc tưởng như quên trời quên đất...
Những cụ ông cụ bà từ quê lên thăm phố phường, cũng đứng ngẩn người để nghe nốt vài câu vọng cổ. Tiếng đàn và lời ca quyện vào nhau, lúc khoan lúc nhặt, khi trầm khi bổng như đưa các cụ trở về với cây đa, bến nước, sân đình; trở về với luỹ tre làng và trở về với nong tằm vàng tơ óng ánh, bên những cô thôn nữ với những dải yếm đào đang lặng lẽ quay tơ...
Tiếng nhạc lời ca từ các chiếc máy nghe nhạc của những ‘chủ tiệm’ nhỏ bán dĩa nhạc đầu chợ cũng khiến cho nhiều cô gái đang độ tuổi dậy thì dừng chân nán lại. Những vành nón che nghiêng, vài mái tóc tém đuôi gà và những nụ cười chớm nở trên môi. Một buổi sáng cuối tuần đẹp trời có nắng vàng và gió nhẹ thổi, một bài hát trữ tình bay lượn trong không gian, thổi vào tâm hồn các chàng trai và các cô gái đang có mặt ở quãng phố nhỏ đầu chợ, những âm hưởng rất đỗi nên thơ, êm dịu như một mối tình đầu vừa chợt đến.
“... Em vô tư qua cầu,
Làm tim anh thêm ngẩn ngơ sầu.
Đời buồn như chiếc lá
Lặng lẽ trên sông dài
Làm sao anh quên được niềm đau ...
Ai đã đem mong chờ
Cho thuyền không thấy bờ
Để riêng tôi chiều nay...
thẫn thờ !” (*)
-Có diã nhạc nào hay và mới nữa không anh?- Một phụ nữ ăn mặc kiểu cách và quí phái, dừng bước trước 'quầy' dĩa nhạc của Quân và hỏi.
-Ồ, còn nữa chứ...- Quân vừa vội xếp lại các dĩa nhạc trong chiếc túi nhỏ, vừa lúi húi cúi nhặt một dĩa nhạc rơi dưới chân và không nhìn khách hỏi mua, anh nói nhanh- Có một dĩa mới nhất, trong đó có bài “Tình yêu ơi, đến nữa làm chi.”(*)
-Có phải lời tiếp theo là “tình yêu ơi, đến nữa làm gi”...
-Đại khái như thế...- Quân vừa lục tìm trong túi dĩa nhạc vừa trả lời- Hình như lời tiếp sau là “Tôi sợ rồi, một ngày nào đó...”
Quân tìm được dĩa nhạc vừa nói đến, anh ngẩng lên nhìn khách mua dĩa nhạc và không khỏi ngỡ ngàng khi nhận ra người đứng trước mặt anh là Thắm, người mà anh thương yêu ba năm vầ trước.
-Kià... anh Quân!
Thắm nhìn Quân với vẻ mặt sửng sốt, lúc này cô không thể tin vào mắt mình. Còn Quân, cũng ngẩn người trước một mùi hương thơm thoang thoảng đâu đây. Thắm hôm nay không còn là cô Thắm mấy năm về trước...
....................
(*)Một đoạn ca từ trong một tình khúc của Nhạc Sĩ LAM PHƯƠNG ( Rất mong Nhạc Sĩ LAM PHƯƠNG miễn thứ một nhầm lỗi trước... Thành thật đa tạ ! )
(*) Mong Nhạc sĩ, tác giả nhạc phẩm lượng thứ. Chưa kịp tìm ra trong những dĩa nhạc...
(Mời xem tiếp..)
12. 2011
Vân Võ Hoài Phương
====================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét