Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

Vaì Doǹg Văn Nghệ Phương Xa ( 3 )

“Người Tình Mùa Đông”


Thời tiết mấy ngày qua nơi vùng tôi hiện ở có vẻ rất dễ chịu. Sáng ra thức dậy đã nhìn thấy ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa nhỏ, và mãi tận cuối chiều, nhiều đường phố vẫn còn vương nắng. Nhiệt độ ngoài trời ban ngày chưa đến hai mươi độ C, dân xứ này hình như chẳng còn ai nhớ đến cái lạnh Bắc Âu ngày nào. Thiên nhiên nơi đây và khí hậu lúc này có vẻ như mỉm cười ưu ái với các ‘thần dân xứ lạnh’, cho dù có một, hai kẻ nghĩ xa nghĩ gần một, hai tháng tới đây thôi... khi mà những đợt gió lạnh từ Bắc cực thổi đến, chắc hẳn các ‘thần dân’ nơi đây hiểu ra rằng cảnh tuyết buông gió thổi cũng đẹp đấy, có vẻ lãng mạn và êm ái như bản nhạc trữ tình nhưng “người tình mùa đông” năm nay chưa biết sẽ dễ tính hoặc khó tính đây?
“Ông bạn” thân thiết với tôi, sau một lúc ngắm trời nhìn gió trông mây ngoài cửa sổ, buông một lời:
-Xem chừng ‘Nàng Mùa Đông” năm nay có thể mát tính. Nhưng, cẩn tắc vô ưu, cứ phải khăn len mũ ấm.
Tôi chợt thoáng nhớ đến ‘bộ đồ dã chiến’ của ông ngày nào.Tôi nói trêu ông:
-“Nàng mùa đông” lúc này trên đường đến hẹn gặp lại anh đấy. “Mùa đông năm trước, anh đã ngỏ lời với em... Mùa đông năm nay, em đến bên anh để nghe... để nghe trái tim đơn côi của anh...”
Hai mắt của ông bạn thân thiết ánh lên niềm vui, ông nói những lời như một nghệ sĩ sân khấu:
-Trái tim anh sẽ phập phồng liên hồi vì người tình giá lạnh... Nàng sẽ tặng anh một nụ cười và anh hát cho nàng nghe một bản tình ca còn hay hơn những lời của bàn Tình Ca Du Mục. Nhưng này...
Bỗng nhiên ‘ngài’ nhìn tôi, chợt hỏi:
-Người ta thường nói, những khi lẩn thẩn lại hay nói những lời thơ thẩn, có đúng không nhỉ?
-Tôi nghĩ, đôi lúc nên có vài lời thơ thẩn để tâm hồn thoáng đãng hơn. Nhiều khi tôi phải nghe thêm nhạc, đọc thêm sách để quên đi muộn phiền, bận rộn.
-Đúng rồi, hãy bỏ lại các bận rộn lo nghĩ hiện giờ. Mấy khi anh lên thăm tôi, hôm nay tôi dẫn anh đến thăm thư viện nơi tôi. Những hôm không gió không mưa như hôm nay, tôi ‘thường trực’ ở trên đó.
-Nhưng còn câu chuyện “người tình mùa đông”, chưa đến đoạn kết mà!
-“Người tình mùa đông” chắc hẳn có trái tim mùa đông. Cái vẻ giá lạnh của nàng không chừng làm nhiều chàng khó ngủ. Riêng tôi, tôi biết tính nết nhiều nàng rồi... Hình như tôi hơi lẩn thẩn, nhưng thực là...
Ông bạn thân thiết xoay xoay tách trà nóng trên tay, nói tiếp:
-Thôi, chuyện những trái tim mùa đông để nói sau. Với tôi và anh, thư viện có các niềm vui hơn nhiều. Nào ta đến thư viện.
*
Trên đường đến thư viện với ông bạn thân thiết và vui tính, tôi chợt nhớ lại thời tôi mới đến định cư nơi vùng đất này. Sau các giờ học tiếng ở trường di dân ra về, tôi thường la cà vài giờ trong thư viện. Và chính ở nơi có những dãy kệ sách báo, tôi gặp gỡ vài người, qua vài câu thăm hỏi lúc đầu, mối thân tình giữa chúng tôi trở nên thân thiết.
Dân Bắc Âu nói chung và dân xứ Thụy nói riêng, họ rất coi trọng việc đọc sách, báo. Do đó, thói quen và sở thích đến thư viện gần như trở nên một tập quán tốt trong xã hội. Tỉnh, thành phố, hoặc một làng xa có vài trăm gia đình cũng có thư viện dù to hay nhỏ. Các thư viện thường được xây dựng, chăm sóc và bảo quản ở mức tốt nhất. Thư viện là nơi cần thiết và có nhiều tiện ích với tất thảy các tầng lớp trong xã hội, từ người có tiềm lực kinh tế đến dân có mức sống vừa phải. Nền tảng và sự phát triển về văn hoá nơi xứ này rộng lớn trên toàn diện xã hội, và đã có từ nhiều thập niên trước.
Vào những ngày mùa đông tuyết rơi giá rét, chẳng còn gì ấm áp hơn là vào ngồi đọc sách, báo trong thư viện. Các di dân mới tới xứ này ưa thích thư viện bởi thư viện tỉnh hoặc thư viện thành phố lớn thường tọa lạc gần bến xe buýt và ga tàu điện, nên lúc chờ tàu, chờ xe vào ngồi chờ và tìm đọc vài cuốn sách, tạp chí... không còn thích thú nào hơn. Thư viện đâu đó thường khang trang, ngăn nắp, gọn gàng từ nơi rửa tay và nơi đi vệ sinh miễn phí rất sạch sẽ. Ai chưa có thẻ đọc sách, chỉ cần đưa ID-kort (thẻ căn cước ) cho nhân viên thư viện là được cấp ngay thẻ mượn sách miễn phí. Trong thư viện thường có vài kệ sách dành cho di dân với ngôn ngữ vốn có của họ...
Dân ưa chuộng cà phê hay nước giải khát có một nơi riêng ngay bên trong thư viện. Chỗ đó thường chỉ có chừng mươi bộ bàn ghế, gần đó có máy tự động bán cà phê và nước giải khát. Những thư viện lớn, bên cạnh nơi uống còn đặt thêm vài kệ báo thường ngày và vài loại tạp chí. Vài bạn thân quen với tôi thường góp mặt nơi này trong những ngày tuyết bay, gió thổi. Cái thú vừa uống cà phê vừa đọc báo, tạp chí hẳn đã có từ những ngày tháng ấy... Và bữa nay, ông bạn thân thiết có ‘người tình mùa đông’ hẹn gặp... lúc này bỗng nhìn ra một góc thiên đường có những ly cà phê và có những kệ sách, báo bên góc nhỏ trong thư viện. Hai mắt ông bỗng sáng lên như nhìn thấy một thiên đường thực sự. Bản tình ca mùa đông của riêng ông lúc này như có pha chút âm hưởng và hương vị của ly cà phê sữa. Tôi nghe có tiếng nhạc thoảng bay nơi đây...


Kỷ niệm một ngày trong thư viện bên ly cà phê với Anh ...
Vân Võ Hoài Phương

====================

Không có nhận xét nào: