“Hồi hộp quá giữa đêm đen đe dọa
lòng hiềm nghi cả vườn ruộng bến bờ
phía trước, là cái chết rình chờ
sau lưng, là tù đày ghê sợ.
Đêm bỗng giựt mình ầm vang súng nổ
chiếc xuồng con hốt hoảng tả tơi
mười sáu người vượt thoát ra khơi
ngay lập tức bị cuồng dông bão nổi
thuyền không mui, sóng dội giữa ngàn trùng.
Giữa hiểm nguy nỗi sợ đến vô cùng
thuyền hãi hùng đòi quay đầu trở lại?
ta vỗ vai nói với tài công trẻ :
“Thượng Đế giúp thương những kẻ can trường”
chàng nhìn quanh dõng dạc: “hỡi thuyền nhân
cầu hồng ân cho thuyền ta đi tới”.
Từng đợt sóng chồm cao như núi
ghe ghềnh lên rồi lọt thỏm vũng sâu
nước thấm vô từ các khe rò rỉ
máy hư, nước uống hết... kêu van !
Chỉ còn viện đức tin Nhân Bản
cho át đi những phút quá kinh hoàng
và tin chắc vào lý tưởng Tự Do
để bớt sợ trước đại dương sóng gió.
Giữa chòng chành của làn ranh sinh tử
điều bình thường bỗng hoá hiển linh
mênh mang bao nghiã cả nhân tình.
Có lý chính đáng cho mình vượt biển
thì hành trình tất cập bến Tự Do .”
Tôi thật lòng tin rằng, dù bạn chẳng là dân vượt biên, nhưng khi đọc đến bài thơ Nhân bản và Tự do trên đây, chắc hẳn bạn sẽ cảm nhận được giây phút “ngàn cân treo sợi tóc” của những người vượt biên năm nào.
Tác giả bài thơ: Anh Gia Đôn Pham, thi phẩm được viết “Tặng 16 người trên thuyền MC 221 đến Mã Lai cuối tháng 12. 1988.” Anh Gia Đôn Pham viết bài thơ này tại Pulau Bidong, Mã Lai tháng 1. 1989.
Bài thơ thuật lại cảnh tượng “hiểm nguy”, với ”nôĩ sợ đến vô cùng“,”hãi hùng” và bi thương của chuyến vượt thoát năm xưa; Toàn cảnh thi phẩm như một bức tranh khổ rộng với những nét hiện thực bi tráng. Bài thơ Nhân bản và Tự do là một tư liệu hiếm quí với những ai muốn làm những thước phim lịch sử có giá trị về những người từng đau lòng phải rời bỏ quê hương để tìm tự do nơi xứ người; những câu thơ như một lời nhắn nhủ với con cháu của những người đã ra đi ...
Có những bài thơ sẽ lưu lại mãi trên cõi đời này
như bài thơ Nhân bản và Tự do của Anh Gia Đôn Pham ..
===================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét