Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Vui Cuối Tuần ( 1 )

  Ra  đi  có  một  va-ly

 -Kìa, lâu lắm mới thấy anh qua thăm. Hôm nay lên bộ lớn thế này chắc hẳn phiêu lãng đến tận nơi cùng trời cuối đất. Nhưng một bên ống quần, tại sao lại xắn kiểu móng lợn thế này?

-Sáng nay tôi chợt hiểu ra, đàn bà là hương hoa cuộc sống và có lúc họ cũng là một thế giới mà mình chưa hiểu nổi. Một thế giới không thể tưởng tượng nổi.

-Một thế giới?

-Đúng vậy. Nếu anh không tin, anh thử đi hỏi những đàn ông như tôi và anh, để nghe cảm tưởng của số đông về một cái thế giới vừa thân quen và vừa bí ẩn.

-Đàn ông với đàn ông thì đâu có gì bí ẩn. Còn đàn ông với đàn bà thì hẳn nhiên mỗi bên đều có những bí ẩn riêng. Nhưng tại sao hôm nay, anh lại nói với tôi về chuyện này?     

-Anh có biết không? Cái thế giới riêng của tôi, đến lúc này tôi chẳng còn hiểu nổi. Chỉ vài lời vui đùa của tôi mà bả la om sòm. Ngày trước ông bà ta nói, “thuyền theo lái, gái theo chồng”. Còn bây giờ, hôm nay đây, tôi đứng trong phòng khách của anh, với chiếc va-ly này. Còn... một nửa cuộc đời của tôi. Một thế giới hôm qua của tôi, lúc này tôi không thể tưởng tượng nổi...

-Chắc hẳn có công chuyện gì vừa  đến với anh. Thôi, bạn ơi. Ngồi xuống nghỉ vài phút đã. Trước đây căn hộ này của anh và tôi, thì nay cũng lại là của tôi và anh, lo gì. Miến, mì và có thêm gạo rồng phụng nữa, khỏi lo. Cũng may tôi vừa kịp mua vài tuần trước tết. Nào, hãy rồi xuống ghế này và tạm quên cái thế giới của anh. Ra đi chỉ mang có mỗi cái va-ly thôi à?

-Từ sáng đến lúc này, toàn uống nước suông. Mải thanh minh thanh nga rồi lấy hơi lấy sức, gân cổ cãi đến cùng với bả, quên ăn luôn. Cuối cùng mình vẫn phải ra đi mang theo va-ly, còn chiếc quần này mặc vội nên ống cao ống thấp. Tóc tai và cái đầu có lúc bốc khói lên rồi.

-Ồ, tôi vẫn để vài lon nước mát trong tủ lạnh. Thôi, anh uống một hai lon để hạ hỏa đã. Đàn ông cãi nhau với đàn bà thì rõ ràng là hạ sách. Nhiều người đã biết đến câu nói “có điên mà tranh luận với đàn bà. Anh định tranh luận với nước, với lửa hay với gió ?” Đằng này anh lại gân cổ lên, cãi đến cùng kỳ lý, coi trời bằng vung, đâu có được! Theo tôi hiểu, anh quan trọng hóa vấn đề thôi. Đã là vợ chồng thì đôi khi có một, hai bữa cơm chẳng ngon hoặc canh không ngọt là chuyện thường. Trời đất còn có lúc nắng lúc mưa, có khi nóng khi lạnh nữa là nói gì đến chúng ta. Tôi tin rằng, thế giới của anh lúc này có thể vẫn còn nhớ đến anh. Nhưng chuyện gì đã xảy đến vậy?

-Đầu đuôi chuyện này cũng bình thường, đâu đến nỗi lớn chuyện. Tôi chỉ nói đùa vui một câu thôi. Nhân sáng nay có người quen trước ở cùng phố đem đến tặng một quyển lịch tết. Tôi ngắm nhìn vài cô nương với áo quần xanh xanh đỏ đỏ vàng vàng trong vài tờ lịch, nói đùa vui có mỗi một câu, thì ngay lúc đó bả la toáng lên.

-Anh nói câu gì vậy?

-Tôi nói, “được sống với một cô nhà quê nhà quác này còn hơn là sống một đời với  một bả...”

-Bả gì?

-Mới nói đến đó thôi thì sấm sét đã xẹt ngang rồi.

-Và thế là nhìn thấy cả một thế giới? Tại sao ngay lúc đó anh không thanh minh thanh nga.

-Tôi đã cãi đến cùng, nhưng hai mắt bả khi ấy sáng quắc tựa mắt chúa rừng xanh và bả cãi lại tôi còn gấp mấy lần hơn. Tình thế gay go và hết chịu nổi. Đến lúc tay xách va-ly và chân bước ra khỏi cửa tôi hiểu ra rằng, trong đời, có khi một lời nói nên chồng nên vợ, và có khi một lời nói... đành rằng đùa vui, nhưng cũng có thể đường tôi tôi đi, và một nửa cuộc đời lơ lơ lửng lửng. Kết luận của tôi lúc này là, trong một nhà có ‘hai thầy cãi’thì không thể biết tương lai sẽ ra sao.

....

V V H P

**********************

    

Không có nhận xét nào: