Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Truyện ngắn "Sao nỡ vội nói lời .." ( 2 )


“Sao   nỡ  vội  nói  lời ..” ( 2 )


 

    Đứng trước quầy băng, dĩa nhạc của Quân hôm nay không còn là cô Thắm giản dị và hồn nhiên ngày nào. Người phụ nữ với dáng dấp hao hao giống Thắm, đứng nhìn anh và thoáng một chút ngỡ ngàng trong ánh mắt. Thắm của Quân ngày trước, những lúc chọc quê anh đôi lời vẫn nhìn Quân với đôi mắt mở to và thích chí cười khúc khích. Quân vừa kịp nhận ra, người phụ nữ với vẻ ngoài của người đàn bà hiện đại đứng gần anh lúc này, chỉ có giọng nói ngày trước của Thắm, còn ánh mắt vẫn chăm chú nhìn anh, ánh nhìn này thân thiết nhưng khuôn mặt đã có nét khác lạ. Còn đâu mái tóc thả dài khi xưa, còn đâu nữa ánh mắt trêu cợt của Thắm ngày nào và còn đâu nữa tiếng cười ngày trước? Người phụ nữ với vài lọn tóc uốn lượn có vẻ quý phái này là cô gái năm xưa anh yêu mến? Quân đứng lặng người trước những cảm xúc vừa ập đến. Còn Thắm, cô liếc nhanh nhìn quanh, khẽ nói:

-Em không ngờ gặp lại anh nơi đây. Nhìn anh vẫn là anh Quân ngày trước.

Tiếng nói thân yêu với nhiều kỷ niệm làm tâm hồn Quân xao động. Anh mỉm cười:

-Mới nhìn... anh cứ ngỡ cô tiểu thư nào lạc bước đến nơi đây.

Thắm đưa mắt nhìn Quân, ngập ngừng:

-Trông anh gầy hơn xưa, nhưng cái cười thì vẫn thế. Nhanh thật, mới đó đã vài năm. Ngày trước em thường trêu chọc anh lắm. Anh còn nhớ không?

-Anh chỉ nhớ cô Thắm ngày xưa thôi. Còn cô Thắm hôm nay kiểu cách và cũng xa lạ với thế giới của anh. Em thử nhìn xem, đây là thế giới của anh. Thế giới của nắng mưa chợ trời...

Ánh nắng của sớm mai và cảnh người đi lại mua bán nơi đầu chợ lúc này thêm đông, chẳng mấy người để mắt tới những lời chuyện trò giữa hai người. Thắm cầm lên một dĩa nhạc trên quầy:

-Anh ngồi ở đây không có lều quán, những hôm nắng thì đã vậy, còn những ngày mưa bão thì sao?

-Chợ trời mà em. Mùa mưa, mùa bão cũng phải chịu. Cái thế giới nhỏ này dẫu sao vẫn còn một chút tự do và một chút lương thiện. Ngày nào kiếm sống được đôi chút thì thảnh thơi về sớm, còn hôm nao lỡ xúi treo niêu thì...

-Thì sao, anh?

-Ồ, từng này dĩa nhạc nghe cũng thừa no rồi, phải không em? Món ăn tinh thần này với những kẻ như anh đâu có thiếu. Kìa, sao Thắm nhìn anh cười như ngày nào? Nhớ ngày trước, một bữa nghe em hát, anh về quên ăn, quên ngủ. Suốt đêm, hai mắt cứ mở thao lao.  Em không tin à?

Kỷ niệm vui buồn chợt đến chợt đi trong một thoáng nhìn của Thắm, cô nhìn Quân với cái nhìn âu yếm:

-Anh vẫn sống vô tư như ngày nào. Có khi nào anh cảm thấy đời là những ngày...

Thắm đang nói... cô bỗng chợt nhìn thấy cả một dãy người ngồi bán hàng trước cổng chợ rùng rùng chuyển động. Chỉ trong nháy mất, cảnh mua bán nhộn nhịp trước đó vài phút đã tan biến vào cõi hư vô. Các thứ bày bán trên mặt quầy đã nhanh chóng chuyển đi cất giấu vào những nơi nào đó có lẽ chẳng thể nào biết được. Trước cổng chợ lúc này chỉ còn vài người vừa kịp chạy mang hàng và đứng lảng vảng với dáng vẻ lo ngại. Còn người đi mua sắm, vừa bước tới cổng chợ, chưa kịp hiểu những gì vừa xảy đến nên chỉ đứng nháo nhác nhìn nhau.

-Anh Quân ơi, cầm băng, dĩa nhạc chạy đi thôi! Mấy người đeo băng đỏ đến đấy. Lẹ lên!- Tiếng kêu của ai đó nghe chừng vội vã.

Lúc này Quân đã kịp đặt các băng, dĩa nhạc vào ‘túi hành trang’ của mình. Thắm chưa từng gặp cảnh này bao giờ, cô lo lắng nhìn Quân:

-Tay chân em run quá anh Quân ơi. Làm sao bây giờ?

Quân nhìn Thắm mỉm cười, anh nói nhanh:

-Gặp cảnh bão dông này, anh thường ra quán cà phê ngồi một lúc. Chờ xong mưa tạnh gió hòa... Nào, nhanh chân lên. Em.

Thắm chạy theo Quân, cô nói trong hơi thở gấp:

-Anh Quân ơi, nghề này nhiều lúc gay cấn hơn cả phim kinh dị. Em không muốn nhìn anh sống mãi trong cảnh này.

Quân bước chậm lại, một tay xách túi hành trang, một tay đỡ nhẹ cánh tay của Thắm. Anh cười, nụ cười phảng phất một chút hạnh phúc:

-Em nói sao? Thắm.

....

(còn tiếp)

Vân Võ Hoài Phương

**********************         

Không có nhận xét nào: