Bàn Thêm Về Truyện
Ngắn ( 7
)
Những
dòng đầu tiên của một truyện ngắn với một người ít nhiều từng trải
trong nghiệp văn, thực tình đôi khi rất khó viết. Đoạn nhập đề vẫn
luôn thử thách với nhiều cây viết. Không thiếu những cảnh trong vài
cuốn phim truyện, nhân vật chính là nhà văn ngồi bên bàn viết với
đống bản thảo vo tròn và sau đó liệng tất cả bản thảo không vừa ý
vào thùng giấy bỏ. Dường như nghề văn là một trong những nghề cần đến
đức tính kiên nhẫn.
André Gide viết trong cuốn nhật ký của ông: “Việc khó nhất khi bắt đầu viết văn là
phải hết sức thành thực với mình.” Cái khó của nhiều công việc
thường là lúc khởi đầu (vạn sự
khởi đầu nan). Còn cái khó nhất khi bắt đầu viết văn, theo André Gide, lại còn phải “hết sức thành thực với mình.”
Chợt nhớ cách nay vài năm, trong dịp điện đàm với
một bạn văn sống gần sông Seine (Pháp Quốc), bạn cho biết lâu nay gần
như đã ngưng viết. Hỏi tại sao, nữ văn sĩ nói rất thành thực “Độc giả hiện nay họ hiểu biết và khác
trước nhiều. Có những tác phẩm in xong chẳng có người đọc. Người ta
đã quá chán với các cuốn sách trống rỗng. Cháy thành vạ lây, nên
tôi và vài cây bút cũng nản.”
Vẫn biết văn chương, nghệ thuật là sản phẩm văn
hóa của xã hội, nhưng những sản phẩm làm ra đó không có ai dùng đến
thì ắt lại đem cất vào kho. Cảnh tưng bừng khai trương, rồi âm thầm
dẹp tiệm không chỉ thấy trong giới kinh doanh mà còn thấy ở vài nơi
ra mắt sách. Đành rằng có cảnh dở khóc dở cười, nhưng cái nghiệp “bút
nghiên, món nợ không vay”, đa mang lắm việc. Duyên thắm tình bền chẳng
thấy đâu, chỉ thấy thức thâu đêm quên ăn mất ngủ lo nghĩ về chữ
nghĩa. Quên hẳn câu thơ của ‘cụ cố’ Tản Đà : “văn chương hạ giới rẻ
như bèo.”
Học giả Nguyễn Hiến Lê rất
tinh ý và cũng rất hóm hỉnh khi ông đặt lời từ trong cuốn Nghề
Viết Văn của ông : “Một cây viết,
một tập giấy, chút tham vọng là đủ cho cái nghề lạ đời ngộ nghĩnh
ấy.”( Paul Valéry
)
Và tiếp ngay đâù CHƯƠNG I, tác giả Nguyễn Hiến Lê
dẫn thêm : “Viết một cuốn sách là làm
một nghề cũng như chế tạo một cái đồng hồ.”( La
Bruyère)
Hai nhận xét, hai góc nhìn
không giống nhau. Một sự nghiệp với đồ nghề đơn giản, thật dễ với ai
thích viết lách và một công việc rất khó với kẻ nào dám thử tay
nghề để viết một cuốn sách.
Tìm hiểu và soi sáng các
khía cạnh của cái dễ và cái khó trong nghề viết văn có thể đem lại
đôi chút thú vị với nhiều người ưa đọc sách. Đến nay dẫu năm tháng
qua mau và thế sự qua nhiều thay đổi, nhưng tác phẩm của các nhà văn
lớn như Nguyễn Tuân vẫn còn có người đọc lại. Đọc tới đoạn văn sau
đây, người ta nhận ra tâm sự rất thành thực của tác giả; tâm sự này
cũng có thể là cốt lõi và hồn vía của một tác phẩm lôi cuốn và
hấp dẫn:
“...
Trước khi tôi bỏ Hà Nội, cô có gởi cho tôi một lá thư hỏi tôi độ
này làm được những gì và tha thiết buộc tôi phải hồi âm cho thật
dài. Rồi chỗ tái bút, cô phải kêu lên rằng tôi lười lắm, gần đây
chẳng chịu làm gì cả. (Làm nghĩa là viết, phải không? Chứ tôi
còn làm được cái thá gì ở cuộc đời này nữa, phải không cô Lạn
Khanh ?)
Thật vậy, gần đây tôi lười lắm, nghĩa là không viết được tí nào.
Việc trứ thuật chừng như chỉ còn hứng thú ở chỗ dự tính trong đầu thôi.
Làm việc thấy khó khăn quá. Nhìn xuống cái màu trắng của tờ giấy,
đã có bao nhiêu lần tôi lo sợ. Tôi không phải là một kẻ nghèo hèn
trong lòng; vậy mà cầm đến bút định viết thì chữ không chịu ra (cũng như đã
nhiều buổi, tôi mở sách đọc thì chữ không chịu vào), rồi tôi lại bỏ giấy bút nguyên thế mà
chạy ra đường, ngồi lên một cái xe, trong bụng nghĩ lấy làm chê trách
mình đến điều cái xe bao giờ cũng phải đỗ mình ở một chỗ nào...”
( Trích trong tác phẩm Nguyễn Tuân Bàn Về Văn Học Nghệ Thuật )
....
(còn tiếp)
**********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét