Những Ngày Năńg Muộn ( 1 )
"Mùa hè ở xứ Bắc Âu
trăm hoa đua nở sắc mầu xinh tươi."
Nguyên Tuân Định đón tiếp tôi với tình cảm một người bạn, gần gũi và chân thành như hai câu thơ tôi thoáng nhìn thấy trong bài thơ của anh. Chợt nhớ vào dịp gặp trước, anh nói chuyện về thơ, văn với tôi rất hào hứng. Nhưng sau lúc đưa tôi xem "túi thơ" anh giữ kỹ lâu nay, giọng nói của anh bỗng đắn đo, có một vẻ gì đó rất khó diễn tả.
Nhiều tác giả khi có được một tác phẩm thơ hoặc văn trình làng thường âu yếm nói đây là "đứa con tinh thần". Có lẽ hôm ấy, lúc đưa tôi xem tập thơ trên dưới một trăm bài thơ anh sáng tác, tâm trạng Nguyên Tuân Định hình như có một chút hồi hộp, một cái gì đó xốn xang trong lòng, một niềm kiêu hãnh tuy không hiện trên nét mặt nhưng ẩn chứa trong ánh mắt và rõ ràng lộ vẻ vui thích.
Trong dịp gặp trước, giữa một cuộc vui với vài bạn thân quen trong vùng, tình cờ anh ngồi bên tôi và hai chúng tôi nói vài chuyện tâm tình. Tôi vẫn biết anh được nhiều người trong vùng nể trọng. Hồi đó anh làm trong hãng xưởng, tôi nghe nói, anh được hãng xưởng trọng dụng. Anh có thân hình vững chắc, khỏe mạnh chắc hẳn khiến nhiều người ưa mến. Cuộc trò chuyện giữa tôi và anh ngày ấy vui vẻ và cởi mở. Chẳng hiểu tại sao anh biết tôi tham gia văn nghệ với vài bạn hữu bên Âu châu, hoặc có thể anh biết một, hai truyện ngắn và đôi bài biên khào của tôi đăng tải nơi một tạp chí trong vùng, vì thế tình cảm anh dành cho tôi rất thân tình, quí mến. Cuối cuộc vui, anh ghi số điện thoại của anh cho tôi và mời tôi hôm nao ngày cuối tuần ghé qua thăm anh. Hồi ấy nhà anh cách nhà tôi, chạy xe chừng hơn nửa giờ. Anh hẹn trước với tôi, anh sẽ cho tôi xem những bài thơ anh làm trong nhiều năm sống ly hương nơi xứ Lạnh.
Tôi từng trải qua một đôi lượt được bạn thơ, văn tặng sách nên khi nghe anh nói sẽ vinh dự đọc tập bản thảo thơ của anh, tôi cám thấy vui vui. Còn anh, lúc ngỏ lời với tôi chuyện đó, anh có vẻ mãn nguyện. Những bài thơ anh viết trong nhiều đêm lạnh giá (sau này tôi nghe anh kể thêm..), hoặc sau một tuần làm việc trong xưởng, lâu dần tích góp lại, thật đúng là kỷ niệm thân thương trong một quãng đời. Lặng lẽ nhìn lúc anh trao tận tay tôi tập bản thảo, anh nâng niu trìu mến đứa con tinh thần... thật đúng "nâng như nâng trứng", nhìn vẻ trịnh trọng của anh, tôi rất đỗi vui mừng. Trong giây phút quí hiếm với cả hai chúng tôi, thật tình nỗi niềm chia sẻ của anh đã hòa chung với thiện cảm tôi thường nghĩ về bạn văn nghệ.
Nhớ lại một lần sang Cảng Hamburg, Đức Quốc và có dịp gặp một nhà thơ. Anh vừa trình làng một thi phẩm nhiều bạn thơ hằng mong đợi. Gặp gỡ chừng mươi phút, sau một tuần nước bên bàn, anh bước đến bên chiếc tủ và tay cầm cuốn thơ vừa ra mắt bạn đọc. Tôi chỉ kịp nhìn thoáng qua bìa trước. Thường là người thích sách báo như tôi rất hay để ý đến bìa sách hoặc tên tác giả in nơi bìa trước. Nhìn hình ảnh trang bìa với gam mầu hiện đại của tập thơ anh cầm trên tay, tôi cảm thấy nhiều ưa thích, nên lúc nhà thơ cảng Hamburg viết xong lời đề tặng và trao tặng tôi tác phẩm đầu tay, tôi cảm động trước tấm lòng và dòng chữ ghi tặng, bỗng bâng khuâng đến vài phút.
Tôi ngồi bên bàn, xem lướt qua vài trang thơ. Chợt thấy anh nhấc điện thoại gọi đến một nơi và vừa nói một hồi tiếng Đức, vừa cười vui với người nói chuyện qua điện thoại. Sau đó anh đặt tay nghe điện thoại xuống, anh nói: "Vừa nói chuyện với sếp, và sếp cho nghỉ hôm nay!". Chừng nửa giờ sau, anh đưa tôi đến thăm vài nơi và tỏ ra rất hài lòng. Còn tôi có lẽ khó quên giây phút anh lặng lẽ viết vài dòng tặng sách, hình ảnh nhà thơ đến hôm nay còn in dấu trong những trang ký ức của riêng tôi.
Một nhà thơ bên Âu châu qua thăm Bắc Âu, trên đường về ghé thăm nhà tôi và tặng tôi tác phẩm thứ nhất của anh. Khi trao tặng sách, anh nói ngắn gọn: "Còn mỗi một cuốn, để dành cho anh!". Còn biết nói lời nào trước ân tình nhà thơ trao gởi! Anh kể tôi nghe, anh có vài bạn thiết sống bên nước láng giềng Thụy Điển, sang thăm xong lúc về anh chạy xe theo đường thẳng, xuống gần vùng Nam Thụy Điển. Sau đó, biết địa chỉ của tôi, anh và một nhà thơ chung chuyến qua thăm (chủ bút một tạp chí nhiều độc giả bên Âu châu), lại chạy xe ngược lên vài giờ để đến thăm tôi. Hai nhà thơ tôi kể qua, đến nay mỗi người đã trình làng thêm vài tác phẩm nhiều người tìm đọc. Điều may mắn với tôi là có chung kỷ niệm về hai thi phẩm đầu tay, hai đứa con tinh thần của hai nhà thơ rất đáng trân trọng. Hai anh có nhiều đóng góp hữu ích trong thời điểm những năm đầu cam go của quãng đời tỵ nạn.
... Trở lại với bài thơ Mùa Hè Bắc Âu của tác giả Nguyên Tuân Định, tôi nhớ đến mùa Hạ nóng đổ mồ hôi năm đó. Nhiệt độ ngoài trời lúc gần trưa thường là từ 39 đến 40 độ C. Ai ở trong nhà bốn phiá tường bằng gỗ, khi chiều tối còn có chút mát mẻ. Còn những ai sống và ở trong các nhà gạch xây hoặc nhà bê-tông thì cảm thấy cái nóng kinh người. Lúc chiều tối và ban đêm, nhiều nhà xây dựng bằng xi-măng và cốt thép phải mở cửa trước và cửa sau để bầu không khí trong nhà đỡ nóng.
Ngày ấy tôi vội vã đến các cửa tiệm bán đồ điện dân dụng để tìm mua một quạt máy chạy bằng điện nhưng tuyệt nhiên chẳng nhìn thấy một chiếc quạt điện. Dân Bắc Âu trước đó nhiều năm, chẳng khi nào dùng đến quạt máy. Thường những nhà khá giả, họ dùng máy điều hòa nhiệt độ gắn bên tường ngoài.
............
(Còn tiếp)
Vân Võ Hoài Phương
*******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét