Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

THÊM MỘT TRUYỆN NGẮN TRONG THÁNG BA

CHUYỆN HAI NGƯỜI
Truyện Ngắn của TRANG KIM YẾN


*Với quan niệm tôn trọng sự khác biệt và văn chương phản ảnh muôn màu đời thường, Trang SỔ TAY VĂN NGHỆ hân hạnh giới thiệu đến bạn đọc gần xa truyện ngắn của một tác giả nữ.

Trang STVN rất mong đón nhận thêm những sáng tác mới của cây bút nữ TRANG KIM YẾN hiện sống tại Âu châu.

Thành thật cám ơn.

********************

Chúng tôi đến với nhau thật bình dị và thật đời thường. Có lẽ ở cái tuổi muộn màng này người ta không mào đầu bằng những buổi ‘bình thơ’ hay ‘tụng nhạc’. Chỉ một điều đơn giản tôi thấy dễ chịu là hạnh phúc sống bên anh. Bạn bè tôi thường nói, anh đa tình và bay bướm, anh thích chinh phục và phiêu lưu; họ còn nói, những người đàn bà đi qua đời anh chỉ như những nét ngang đánh dấu các kỳ tích và tôi cũng chỉ là một nét gạch ngang tiếp theo.
Đôi khi, tôi hỏi anh như một vị quan tòa: “Chắc hẳn anh chẳng bao giờ thay đổi? Anh có tin là anh sẽ không bao giờ thay đổi?” Và anh trả lời ra chiều ăn năn hối tiếc : “Đời anh nếm trải đủ rồi, giờ chỉ muốn được bình yên bên em mãi mãi”.
Chúng tôi làm lễ cưới. Anh là một người chồng biết đến bổn phận lo cho gia đình. Chúng tôi luôn luôn tôn trọng nhau, giúp đỡ lẫn nhau trong sự chiều chuộng si mê, đắm đuối. Có lần đi làm về anh hít hà: “Chà! Thơm quá ! Thế là hiện giờ có người đợi cơm mình. Mình trở nên quan trọng ghê!” Anh kéo ghế định ngồi bên bàn ăn, tôi la lên: “Anh đã thay đồ đâu? Mà còn chưa rửa tay nữa!” Anh nhăn: “Lại thêm một cô bảo mẫu nữa kia?” Tôi nguýt dài: “Phải mà! Giờ anh có ‘mụ bếp’ này, ‘cô bảo mẫu’ này, ‘mụ quản gia’ này, và còn...” Anh bật cười ha hả và nhào đến bịt miệng tôi bằng một chiếc hôn. Tôi ngợp đi trong mãn nguyện.
Có lúc cuồng nhiệt ngụp lặn trong nỗi đam mê, anh kêu lên: “Em thật lạ lùng, thật lạ lùng. Bên em, anh như một quân vương trong truyện cổ xa xưa. Anh yêu em. Yêu không bao giờ biết chán!” Tôi lịm đi trong niềm hoan lạc, và để mặc một cơn sóng đưa chúng tôi tới tột cùng của hạnh phúc.
*
Bé Chuyên ra đời. Tổ ấm của chúng tôi thêm tiếng khóc, tiếng cười, tiếng bi bô của trẻ nhỏ. Những nồng nàn, đằm thắm thời son rỗi cũng bớt đi để nhường chỗ cho những lo toan, bận bịu. Ngày tháng sống chung cùng những cãi cọ vặt vãnh, vài giận hờn nho nhỏ cũng đến thường xuyên hơn. Nhưng bé Chuyên luôn luôn là một sứ giả tuyệt vời để chúng tôi ngưng chiến. Tiếng bi bô của bé Chuyên đã dẹp xong các chuyện cãi vã. Nhìn anh vui đùa với con, nghe bé Chuyên líu lô những lời ngộ nghĩnh, lòng tôi tràn ngập một cảm giác vui sướng, hạnh phúc. Cuộc sống ở xứ người với bao nghiệt ngã, lo âu và phiền muộn nhưng tôi có anh, có bé Chuyên...
Thời gian qua đi trong êm đềm. Và tôi đã tin anh không mảy may ngờ vực; tôi cũng không có thói quen thắc mắc âu lo mỗi khi anh rời khỏi nhà. Bởi tôi nghĩ anh cũng cần có quan hệ xã hội, bạn bè- đâu có thể suốt ngày quanh quẩn bên vợ con được.
Nhưng tôi đã lầm, anh vẫn là anh. Có lẽ sự yên ổn hàng ngày làm anh nhàm chán; hoặc là dĩ vãng lại thôi thúc gọi tên anh? Chỉ biết rằng...
... Hôm đó là một ngày cuối tuần. Sau khi anh đi, tôi chở bé Chuyên và định đi dạo một chút cho thoáng. Xe chạy chầm chậm theo tuyến đường. Thời tiết thật dễ chịu. Bé Chuyên được đi chơi chuyện trò líu tíu. Một buổi chiều êm ả thanh bình. Và cuộc sống chúng tôi cũng sẽ mãi êm ả và yên bình nếu tôi không có ý định cùng bé Chuyên đi bộ dạo chơi. Tôi rẽ xe vào một bãi đậu xe vắng vẻ. Tôi lái xe chạy lòng vòng để tìm một chỗ đỗ trống và chợt lúc đó, tôi nhìn thấy anh- trên băng ghế sau với một người đàn bà. Bàn tay anh lục lọi sau lần áo. Mắt cô ta bời bời khêu gợi. Họ như hai kẻ đói khát bên bàn tiệc- quên hết tất cả- Hãy đánh chén no nê ! Mắt tôi hoa lên, trời đất như đảo điên quay cuồng. Tôi những muốn xuống xe lôi thốc anh ra ngoài, nhảy lên cào cấu, gầm lên những tiếng như của một cọp dữ, làm anh tởn viá kinh hồn... mà sao lúc đó, thân xác tôi vô hồn. Tôi muốn òa lên khóc nức nở như ngày nhỏ bị mẹ đánh đòn oan mà mắt thì ráo hoảnh...
Thoát đi khỏi nơi đây! Thoát đi… Tôi nhấn khẽ chân gas, chiếc xe vọt ra khỏi bãi đỗ. Anh đã lừa dối tôi! Bao nhiêu lâu nay? Với người tình cũ! Phải, cô ta chính là người tình cũ của anh. Hãy nhìn anh trong cơn điên cuồng; Hãy nhìn anh trong cơn thèm khát! Hãy nhìn.
Sau lúc vọt gas, bỗng chiếc xe chạy giật cục, chạy như kiểu chạy cà tưng, cà tưng... Thằng cu Chuyên khóc ré lên gọi tôi về với thực tại. Lái xe vào bên đường, tôi vội tắt máy. Và tôi vỗ về bé Chuyên, để mặc cho những giọt nước mắt cay đắng tuôn rơi.
*
Sau cú sốc đó tôi đã ốm liệt giường. Anh vẫn vậy, vẫn âu yếm, vẫn đầy bổn phận và chăm sóc tôi từng li từng tí. Khi khỏe lại, tôi cũng không hé răng nói một lời nào về chuyện đó và sống lặng lẽ như một cái bóng bên anh. Hạnh phúc của tôi. Kho báu của tôi. Lúc này đây gần như thứ tài sản của kẻ ham ván được ván huề. Tôi đã trắng tay.
Thỉnh thoảng cùng bé Chuyên lững thững dạo phố, tôi lại gặp cô ta. Tôi thoáng nhìn và chợt nhận ra qua dáng đi đủng đỉnh của cô ta, có cả một vẻ no nê phè phỡn và một sự bất cần đời. Cô nhìn tôi với đuôi mắt thật dài. Tôi tự hỏi: Anh cần gì ở cô ta? Anh tìm thấy gì ở người đàn bà đó? Tại sao anh? Còn tôi... sao?


TÁC GIẢ: TRANG KIM YẾN

******************************

Không có nhận xét nào: