Đúng vào những ngày tháng này, cũng một ngày hè nắng rát như hôm nay, cách đây đã vài năm, tôi có dịp được lãng du trên đất Mỹ.
Chuyến đi du lịch xa xôi chẳng hẹn mà đúng như đã mơ. Trước chuyến đi chừng hai tuần, tôi chẳng ngờ sẽ có ngày xách va li lên đường sang Mỹ. Từ những vùng lạnh giá của năm nước bắc Âu đến được các nước Âu châu đã là một chặng đường dài, qua cầu, qua phà... Gọi là phà, nhưng thực ra đó là chiếc tàu thủy rất to, nhiều tầng. Người ta thường thấy từng đoàn xe vận tải chở hàng đứng dãy dài ở tầng dưới cùng. Một tầng trong các tầng phía trên là nơi hành khách ngồi nghỉ ngơi lúc qua phà. Còn tầng trên nữa, tầng du khách có thể đứng ngắm cảnh và có các tiệm bán loại hàng ăn uống, các đồ dùng du lịch và hàng lưu niệm. Có một lần tôi sang Âu châu, ngồi trên chiếc phà chạy giữa Đan Mạch và Đức. Đó là chiếc tàu thủy thuộc loại lớn. Tầng dưới cùng nhìn thấy một đường ray và các toa tàu hỏa, bên cạnh đó là một dãy dài xe vận tải. Du khách qua phà được thêm một `vé` phụ. Với vé phụ này, du khách được mua một khoản hàng với giá `tượng trưng`. Và đương nhiên, chẳng có du khách nào bỏ lỡ món quà tặng chủ phà đã ân cần chiêu khách. Dịp đó, lúc phà đang chuyển hướng sang bờ bên kia, tôi theo vài du khách lên tầng trên mua vài thứ. Lúc trở ra, đi xuống tầng dưới, vì có quá nhiều cửa ra nên tôi bước theo một dãy thang và rồi xuống thẳng tầng dưới cùng. Lòng phà rộng mênh mang và cao như một nhà nhiều tầng. Chẳng thể nào biết đâu là cửa dẫn đến tầng du khách. Mở một cửa, nghe tiếng máy tàu chạy vang xình xịch... Đi loanh quanh và nghĩ tới nghĩ lui, trèo theo bậc thang lên trên vài tầng nữa và mở tiếp một cửa, bỗng thấy một ngài trông tựa như Đô Đốc hàng hải hiện ra. Chắc hẳn `ngài Đô Đốc` vẫn thường thấy nhiều cảnh tương tự như cảnh này, nên lúc đó ngài nhìn tôi tỉnh bơ. "Để xem nhà ngươi sẽ xoay xở ra sao ở cõi này ?" Ý hẳn ngài nghĩ vậy.. ( dân tây thuộc loại sành đời thường lặng lẽ quan sát và biểu lộ nét mặt với "ngôn ngữ" đó.. ). Còn tôi, "tay xách nách mang" đồ mua trên phà, lạc bước vào cõi của ngài, lúc đó, chẳng hiểu tại sao, chớp mắt mấy cái liên hồi, rồi lặng lẽ thoái lui. Và trong giây phút sau cuối, chợt nhìn thấy 'ngài đô đốc' mỉm một nụ cười hài hước... May sao, lúc phà sắp cập bến, tôi đã tìm đến được tầng du khách.
Người ta thường nói: "Có đi mới biết", hoặc "Ở nhà biết ngày nào khôn". Còn có một câu nữa, đôi lúc ngẫm nghĩ cũng có lý: "Khôn nhà, dại chợ"! Và nếu như bạn là kẻ ưa thích tìm hiểu, đôi lúc trong các chuyến đi đường xa đó, bạn sẽ thấy rất nhiều điều thi vị.
Dường như tôi là kẻ đi sau thiên hạ ở cái khoản đi du lịch. Tin rằng có người lo cho mình từ A đến Z trong lộ trình sang Mỹ nên lúc nhận tấm vé 'bay' của mấy đứa cháu trong nhà mua giúp trao cho, tôi có cảm tưởng như đã thấp thoáng nhìn thấy nước Mỹ. Nhưng than ôi! việc đời đâu có dễ ợt như vậy.
Áo quần đúng điệu đường xa và xách va li lên đường từ một nước bắc Âu, 'bay' đến một phi cảng ở miền trung nước Đức ( vì mua vé muộn, nên các chuyến bay thẳng đến Mỹ đã hết vé vì đầu mùa du lịch, đành phải mua vé bay vòng ), đến lúc 'đụng' việc, thấy ngay mình là kẻ... lơ ngơ.
Trong lúc check in, nhân viên sân bay miền trung nước Đức hỏi tôi: nơi nào sẽ đến trên đất Mỹ?
Tôi nói và thuận tay chỉ vào dòng chữ ghi trên tấm vé "San Francisco".
Nữ nhân viên hỏi tiếp: đến địa chỉ nào tại San Francisco?
Lúc đó tôi chỉ còn biết giải thích đôi lời rằng, tôi đến thăm một người bên họ ngoại, đã có gia đình và có vài đứa con hiện sống ở San Francisco.
"Ở tại đường phố nào? Tên đường và số nhà". Nữ nhân viên thoáng đưa mắt nhìn dòng người đứng chờ sau tôi và lại nhìn tôi. Còn tôi, làm sao nhớ nổi tên đường phố, số nhà bởi lẽ việc đặt vé và các giấy tờ do các cháu trong nhà lo liệu. Em họ ngoại của tôi bên Mỹ, chỉ dặn dò vài lời: "Anh nghỉ hè sang thăm gia đình chúng em. Các cháu trong nhà mua vé xong, anh báo sang để chúng em biết ngày đến. Hai chúng em sẽ ra đón." Sau đó, tôi nhận vé bay, được biết sẽ chuyển tiếp tại phi cảng miền trung nước Đức, để bay tới Mỹ.
Nào ngờ... trong thời điểm đó (tháng 7, năm 2007), việc đến nước Mỹ có nhiều kiểm soát khắc khe.
Chuyến bay ghi trên tấm vé đã cất cánh. Còn tôi ngồi lại trong phòng chờ, nghĩ mà rất bực với bản thân vì đã chểng mảng một việc lẽ ra phải để tâm đến. Sau một hồi lục tìm nơi túi trong túi ngoài, từ quần đến áo, hy vọng trước đó đã trở thành vô vọng.
Đúng lúc tôi ngán ngẩm vì số kiếp long đong thì bỗng nhiên, Thần Du Lịch mỉm cười. Tôi chợt nhìn thấy một mảnh giấy đặt trong một ngăn nhỏ phía sau chiếc va li có tay kéo. Mảnh giấy gấp đôi chỉ hé lộ một cạnh ngắn. Mảnh giấy đó, với nét chữ ghi vội vàng địa chỉ của người em họ ở bên Mỹ. Có lẽ, trước lúc tôi lên đường, ai đó trong nhà tiện tay hoặc vô tình thấy tấm giấy ghi địa chỉ và đặt vào nơi đây.
Từ miền trung nước Đức, vài giờ sau kể từ lúc tìm ra mảnh giấy nhỏ, tôi 'bay' lên và được ngắm nhìn bầu trời xanh trong, nhìn một đại dương mênh mông và lúc này, nhìn nắng đẹp trải rộng trong khoảng không, tôi chợt nghĩ đến một ngày rất gần được nhìn thấy tượng Thần Tự Do trên đất Mỹ.
Ai đã sống mà chẳng một lần mơ ước ?
( còn tiếp )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét