Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Một Truyện Ngắn Hay ... MẸ TÔI




Truyện Ngắn

BÍCH XUÂN


MẸ TÔIDọc phố chợ các cửa tiệm, bao nhiêu là thứ, bao nhiêu mặt hàng được trưng bày ra hết, và đường phố nhộn nhịp hẳn lên, bừng sáng những quày nhà kính, nở hoa tím bên lề đường. Người đông qua lại nườm nượp, ai cũng mang một niềm hân hoan hớn hở, phô đầy ăm ắp tỏa ra muôn vàn đốm sáng quanh mình. Chỉ còn vài ngày nữa là Fête des Mères. Hôm nay tôi thích đi ra phố, chọn một món quà đẹp nhất, đắt tiền nhất để tặng mẹ tôi, trong ngày lễ sắp tới. Tôi nhìn người qua lại trên đường phố, lòng cũng rộn ràng một niềm vui vô tận hạnh phúc cả tuần nay.
Trời tối dần, gió tây cuối tháng năm êm ái, mát rượi khắp mọi nẻo. Tôi háo hức nôn nóng muốn đến gặp mẹ, để nghe mẹ kể lại những gì xa xưa, gợi nhớ về quá khứ còn rất trẻ của mẹ, đang dần dần lùi xa.
Mùa lễ Fête des Mères năm nay, gia đình anh Hai tôi dời nhà, tận miền Nam nước Pháp, nên không thể về thăm mẹ được, chỉ còn hai mẹ con tôi. Mẹ tôi chọn một nhà hàng lịch sự của Pháp, làm buổi tiệc đặc biệt, mừng hai mẹ con gặp nhau, vì từ ngày lấy chồng rồi có con, tôi ít có dịp được về gặp mẹ.
Tôi đến gõ cửa, mẹ tôi xuất hiện đượm nét vui tươi, với mái tóc cắt tém, nhưng trên mặt vẫn phảng phất nét trầm tư mơn man. Thấy tôi, mẹ mừng rỡ ôm tôi siết chặt, bàn tay mẹ mềm mại như xoa dịu trên mặt tôi, đánh thức nỗi khát thèm, như tìm về cái tuổi mười một, mười hai của những ngày thơ dại bị ba đánh đòn, và những giọt nước mắt trong veo, khóc ướt ngực áo của mẹ. Ngày đó tôi chỉ sợ ba mà chẳng hề sợ mẹ. Tôi nhìn mẹ đăm đắm, trong lòng rung lên mỗi giây kiêu hãnh.
Ngồi đối diện với mẹ, dưới ánh sáng mờ mờ trong nhà hàng, tôi cũng nhìn được rõ trong đôi mắt kia của mẹ, tất cả như đang đắm chìm, trong thế giới mịt mùng cay đắng, của mãnh vỡ đưa sang, lục đục kéo nhau về. Nhìn mẹ như vô tư, chẳng chú ý những gì chung quanh. Nhưng tôi biết trong niềm nhạy cảm đặc biệt của mẹ, đang lặng lẽ rung bật trong tâm khảm một cõi nào đó. Tôi chợt nhớ về lại, ngày báo tin lễ cưới của tôi. Mẹ tôi khóc sướt mướt nói không thành tiếng. Mẹ cảm động vì tôi lấy chồng có địa vị, giàu sang với đời, để nương tấm thân cho được yên ổn. Bà con ai cũng nói thế, nghĩ thế. Nhưng tôi biết mẹ không nghĩ thế, mà mẹ đang lo lắng cho tôi, sẽ không còn sự vô tư, và đang chuẩn bị bước vào bổn phận, nhận lấy trách nhiệm, sắp làm đàn bà, làm mẹ trong gia đình. Mẹ lại sợ tôi khổ cực, vì mẹ lấy kinh nghiệm bản thân của mẹ mà lo xa cho tôi.
Anh tôi lấy vợ, một năm sau tôi lấy chồng. Ngày lễ cưới của anh cũng như tôi, mẹ không đến dự, chỉ vì mẹ tôi không muốn giáp mặt với ba tôi, và bà vợ của ông ta. Trong ngày vui của anh em chúng tôi thiếu bóng mẹ, anh em tôi phải gát lại, những nỗi niềm riêng tư, mà vui cười hớn hở, với những lời chúc tụng của bạn bè. Nhưng tôi biết mẹ đang âm thầm, trong những góc tim của mẹ, nhỏ những giọt lệ vui sướng, lẫn tiếng thở dài buồn lo, cho ngày mai của anh em chúng tôi. Mẹ tôi cứ nghĩ rằng: Vô cùng tận của hạnh phúc, là xót đau, là thất vọng...
Những băn khoăn của mẹ, là nỗi thao thức chập chờn của tôi hằng đêm, khi nằm úp mặt để nghe hơi ấm, chuyền từ lồng ngực của chồng đưa sang, trong mùa đông tuyết rơi ngập đất, mịt mù giăng mắc một màu sương. Bất ngờ tôi khám phá ra, tôi đã tìm thấy sự thanh thản, từng ngày qua của cuộc sống, bên cạnh chồng con, không có gì phải ê chề chán chường, như mẹ tôi lo nghĩ. Tôi bỗng nghe lòng quặn đau xa xót về mẹ. Mẹ ơi! Con nhớ mẹ...
Anh tôi có thể làm tất cả những gì, để bù lại những thiếu thốn tiện nghi cho mẹ. Anh là đàn ông, nên không thể là nỗi niềm ngậm ngùi, cùng rung nhịp của đàn bà. Trên khuôn mặt anh phảng phất nét hiền của mẹ, đôi mắt lúc nào cũng trong mát, nụ cười trẻ trung chân thành. Đêm nay dưới ánh điện đèn, tôi len lén nhìn mẹ, gợi tôi nhớ về cái dĩ vãng thơ ngây, cũng len lén âm thầm nhìn mẹ, trên mười mấy năm về trước, khi nghe tiếng xô xát trong phòng. Tôi quì trước cửa phòng mẹ, áp tai qua lỗ khóa, nghe ba mẹ cãi vã nhau, rồi những tiếng bôp bốp, để trở lại sự im bặt lạnh lùng. Nhìn qua lỗ khóa nhỏ tí teo như hạt gạo, mẹ tôi nằm buông xuôi hai tay, hai chân, thút thít khóc. Bên cạnh giường ba tôi quì dưới đất to nhỏ. Bỗng mẹ tôi hét lớn:
“Anh đi ra để tôi được yên...”
Chiều hôm sau, anh em tôi đi học về, thấy trên môi me bị một vết sâu dài, mặt mẹ buồn rười rượi. Anh tôi thảng thốt kêu lên, mẹ nói mẹ vấp té, môi bị đánh xuống đất, mai mốt sẽ lành. Tôi lẳng lặng đi vào phòng, nghe nỗi đau cồn cào vô hình trong lòng. Ba đã đánh mẹ tôi qua sự lạnh lùng, khinh khỉnh của mẹ, vi cuộc tình thác loạn phản bội của ba. Anh em chúng tôi, sống chung với nỗi buồn của mẹ, không khác những ngày qua. Cuối cùng ba tôi chịu không được, nên đành ly dị mẹ.
Hai mươi tuổi tôi mới bắt đầu hẹn hò, vụng về với nụ hôn đầu tiên. Tôi hớn hở đem khoe với mẹ. Mẹ thở dài không nói gì. Mẹ ơi! bây giờ con mới cảm được, cái ý thở dài của mẹ, khi con vừa hai mươi lăm tuổi đời. Trong cái ngày đầu tiên, con đau bụng sắp sinh đứa con đầu lòng. Từng cơn đau như xé nát ruột gan, và trong cơn đau, người mà con chợt nghĩ đến nhiều nhất là mẹ. Mẹ đã cho con một nghị lực, một sức mạnh trong lòng, trong mắt con, tràn ngập ánh sáng của tình yêu. Bây giờ không thể thiếu được. Ngày ấy làm sao con hiểu được, tấm lòng cao cả của mẹ! Hôm nay con cũng lo lắng, yêu thương che chở, cho các con của con. Nhưng con cảm thấy cũng chưa đủ, không bao giờ như tình yêu vô vàn của mẹ, dành cho anh em chúng con.

*
Mẹ tôi nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, tôi đi sau lưng mẹ. Ngước nhìn sao đêm cuộn rơi, trong không gian về đêm của Paris hoang tưởng, cuốn tôi vào nỗi đê mê náo nức của con người. Mẹ tôi phóng xe về hướng nhà thờ Notre-Dame. Xe đang rung rinh chạy trên đường, bỗng mẹ dừng xe tấp vô lề. Mẹ nói muốn ngắm nước sông Seine về đêm. Hai mẹ con đứng bên hàng cây xanh um, nhìn sang phía bên kia sông. Người xe muôn màu thanh lịch, nhấp nhóa sáng lòe, rồi nó lại biến mất. Cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc lá vàng xao xác bay lại. Tôi quay sang nhìn mẹ, mắt mẹ sâu như đêm đang mênh mông giữa đất trời. Mẹ tôi như mải dầm mình, trong một nỗi nhớ nào đó. Sự vắng mặt những gì, đang bắt đầu hiển hiện trong trí của mẹ tôi.
Lần đầu tiên tôi đứng ngắm nhìn, sông Seine về đêm thật lâu với mẹ, và một điều đơn giản là thả hồn mình, cho cõi lòng lắng nghe thời gian không gian, cả tiếng gió và cả cho tôi nữa. Tôi mơ hồ tưởng mình trong một cõi thần tiên nào đó. Mẹ tôi bảo những ngày rảnh rỗi, mẹ vẫn thường ra đây, dù là thoáng chốc thôi, nhìn qua phố xá bên kia, để nhớ về quê hương xứ sở của mẹ. Cũng có dòng sông, cũng có những ngọn đèn lung linh trên mặt nước. Nhưng sông Hàn của mẹ, nước trong xanh mơ mộng, không như sông Seine nước trắng đục bạc ngầu.
Hai mẹ con đến mé sông, ngồi trên ghế đá. Bên cạnh cặp trai gái mê mẩn đang ôm hôn nhau. Tôi chợt nghĩ: Mẹ tôi có còn dậy lên nỗi cảm xúc, say mê xao xuyến, khi nhìn hình ảnh đó không nhỉ? Tôi liếc nhìn mắt mẹ long lanh hơn, khi mẹ nhìn tôi nở nụ cười. Với tuổi ngoài bốn mươi, mẹ tôi đep lạ lùng, dường như trong người mẹ, có một dòng mạch đang lưu chảy, rạo rực. Nhưng tại sao? Mẹ tôi không trở lại với ba! Hay bước thêm bước nữa, mà tự khép kín cái gì, còn đang tuổi xuân dâng trong lòng? Bỗng tim tôi buốt nhói. Tôi khóc.
Mẹ hiểu ý ôm tôi, tôi quàng tay ôm mẹ nói những câu mơ, chẳng có ý nghĩa gì ngoài màu sắc về đêm của bóng tối. Mẹ tôi mười bảy tuổi có chồng, mười tám có con. Tôi hai mươi lăm tuổi lấy chồng, mà vẫn thấy yếu đuối trước cuộc đời, về những câu chuyện gia đình, về anh em, về cha mẹ, về ấu thơ, và ngay cả bây giờ... mặc dầu sau bóng cây, gió vẫn an lành, thứ an lành đủ che chở cho tôi, trong tháng năm cuộc đời.
Tôi còn ở lại chơi với mẹ cả một ngày mai nữa. Sáng sớm thứ hai tôi lấy chuyến xe tốc hành rồi đến thẳng sở làm. Chồng tôi đưa hai con về thăm ông bà nội, chiều chủ nhật có mặt tại nhà rồi. Đêm nay tôi bồi hồi không ngủ được, như đang có cái gì ở trong lòng. Tôi nhớ lại màu son tươi hồng, trên làn môi và đôi chân thon dài, như còn đang tròn trĩnh của mẹ, vào buổi chiều dưới cái nắng dìu dịu, hiền khô không định hình. Mười mấy năm nay, mẹ tôi sống khép kín, trong một thế giới riêng biệt cho mình. Nhìn mẹ yên lành và hạnh phúc biết bao... Đó là điều mà tôi không bao giờ có được, vì hiện tôi đang yêu chồng, yêu đến mê say cuồng nhiệt. Chồng tôi đã ghi lại trong ký ức, những gì đã trở thành dai dẳng, không bao giờ vơi được, và tôi đã dựa vào chồng để tin cậy, đã thành thói quen mỗi ngày. Tôi rón rén đến gần phòng mẹ, mẹ tôi không đóng cửa.
Tôi không lạ gì vì đây là thói quen của mẹ. Mẹ tôi đang ngồi bên ánh đèn, một nửa mặt nghiêng nghiêng tự tin, đang cặm cụi say mê viết, những bài thơ phong kín. Chiếc áo ngủ màu xanh ban đêm, dưới ánh đèn hồng, đang ôm lấy mẹ tôi vào trong đó, như cuộc tình thủa hồi xuân, bắt nó phát ra thứ ánh sáng sung mãn. Mẹ tôi ngồi đó một mình, với những đêm trăng gió mát. Mẹ đâu cần gì phải ngắm lại mình, xem đã già hay còn trẻ? Khuôn mặt mẹ tôi vẫn chưa phai sắc,vẫn còn nét tinh khôi, mẹ còn vẻ kiêu sa bên ánh đèn. Tôi chỉ được một phần của mẹ, nhưng tôi lại không thùy mị, kiêu sa chút nào. Mẹ vẫn ngồi âm thầm. Chắc mẹ tưởng con gái của mẹ đã ngủ yên. Tôi lại sợ mẹ tôi nhìn ra, phá vỡ sự yên tĩnh của mẹ. Tôi nhẹ nhàng rón rén về lại phòng mình.

*

Ba tôi bây giờ tóc bắt đầu bạc, phân nửa mái đầu, vì có nhiều ám ảnh ăn sâu, vào tâm hồn ba. Để lại dấu tích trên mái tóc, những nếp nhăn trên mặt. Lưng ba càng ngày lại cong xuống, đôi mắt mệt mỏi u buồn sâu thẳm, xa xăm trông vời vào quãng mênh mông đâu đó, kế tiếp nhau trước mắt. Ba tôi đến ngồi bệt dưới hiên đất, mặt rầu rĩ nhìn ra bầu trời, chênh chếch phía tây. Chắc ba tôi đang trào dậy nỗi ngậm ngùi, xót xa bỏng rát, vì cuộc ly dị nhiều sóng gió, lần thứ hai của ba. Nét oai phong lẫm liệt thời trai trẻ, nghị lực đang héo hon trầm buồn, nghiệt ngã theo thời gian đi qua. Bỗng ba tôi khóc, khóc theo nỗi dằn vặt, bị giằng xéo hằng đêm. Bao nhiêu năm đã qua, để lại cuộc sống chẳng còn lại gì cho ba. Đây là sự trả giá, hành động phản bội của ba. Có người đàn bà nào, mà không mềm lòng, bởi giọt nước mắt của đàn ông, huống gì người đàn ông đó là ba tôi. Tôi não ruột. Tôi cũng đã từng khóc, nhưng chưa lần nào mà khóc nỗi cay đắng, giống ba như thế. Ba tôi đang khóc, những kỷ niệm ấp ủ đã lâu, từ từ sẽ tan như sương lạnh theo nước mắt. Tôi thương ba tôi, bởi chính tình yêu của mẹ. Tôi biết mẹ còn yêu ba suốt đời, mẹ tha thứ cho ba. Nhưng không bao giờ, mẹ quên sự bôi phan, hoan lac kín đáo, say mê kia của ba. Đã làm tiếng khóc mẹ xé lòng, cho tim mẹ nổ bung, tức tưởi, hờn tủi, vì sự dằn vặt cơn ghên, cam giện của me. Mẹ sống vậy để trả thù ba.
Nhưng ba thân yêu! Dù cho mẹ có hững hờ. Con sẽ ở bên cạnh ba, bằng thứ tình phụ tử để ba quên nhớ, quên thương. Quên những mối tình nặng nhẹ, để không còn nghĩ ngợi, tuyệt vọng của những cuộc tình, gây cho ba nhiều xúc cảm, để lại nỗi đau ê chề trong ba như một ga đien. Dòng đời đã quăng quật ba tôi vào một nẻo. Tôi nghẹn ngào nhìn thấy ba kéo xệt vạt áo, thấm giọt nước mắt... Bỗng nhiên nước mắt tôi trào ra cay xé. Ba! Mỗi thớ thịt trong đường gân huyết quản con, nửa phần mẹ nửa ba, là ký ức gợi nhớ thuở xa xưa, trong cuộc đời hạnh phúc nhất những gì của ba mẹ, và cũng đau buồn nhất, khi con nhìn thấy ba không còn là gì, để trông đợi trong tâm hồn mẹ nữa. Ba ơi!... Con khóc mà chẳng biết khóc cho ai, cho con, cho ba hay cho mẹ... Những lần đến thăm ba. Con thương cảm với nỗi buồn của ba. Con khao khát được an ủi ba vài lời, nhưng lại sợ chạm vào, cái băng kín mong manh vết đau, như giọt nước mắt dễ vỡ kia. Nắm bàn tay run run, gầy guộc của ba tôi, để thắp đuốc trái tim người, trở về chút hồi sinh, dù là trong cõi hoang vu dịu vợi. Tôi có cảm giác trong cái nhìn của ba tôi, vẫn còn nhiều hẹn hò khát khao, và luôn luôn mơ ước một cái gì đó, ba tôi sẽ vươn lên, tìm về những gì sẽ tốt đẹp hơn với tuổi đời còn lại.
Rồi thời gian êm ái trôi qua, dưới bầu trời thiên nhiên cao vời, hoa trái sẽ nở hoa. Ba tôi bắt đầu sẽ tìm lại sự bình yên, để gối đầu hằng đêm. Đàng nào thì chuyện của ba cũng đã xong, và nó cũng sẽ lụi dần theo năm tháng. Những bức thư của ba tôi tới tấp gởi đến mẹ, mong được một sự tha thứ. Mẹ tôi chỉ cười, làm lòng ba tôi như có lửa đốt, cháy lụi trái tim. Tôi vu vơ tự hỏi: mười mấy năm mẹ đánh mất đi tuổi xuân xanh, và mẹ đã quên thời gian, đang sống giữa cuộc đời? Tôi cũng phát hiện ra trên vầng trán mẹ, bắt đầu đã có những nếp nhăn, mà xót đứt cả ruột... Gương mặt mẹ ẩn chứa tình cảm quen thuộc, nỗi buồn xưa kia, là sự phản bội ê chề của ba còn để lại. Chao ơi! Đã bao nhiêu năm nay, vẫn còn hiện về. Biết bao giờ mẹ tôi mới đổi thay số kiếp...



BÍCH XUÂN*Tên thật Bích Xuân sinh tại Quảng Nam Đà Nẵng.
Cư ngụ tại Pháp năm 1978. Bích Xuân đã xuất bản vài
tác phẩm thơ, văn và một CD (Có Những Chiều / CD nhạc BX ca ).
Những tác phẩm thơ, văn và CD rất được giới thưởng ngoạn đón nhận...
**************************************************************

Không có nhận xét nào: