Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Chuyện Văn Nghệ cuôí năm hâṕ dâñ



Chuyện Văn Nghệ cuối năm hấp dẫn


*Vài lời góp vui trong ‘Đêm Giao Thừa Tây’: Nhân dịp hiện có một bài viết được nhiều đọc giả và các nhà chuyển ngữ quan tâm trên Net ( Mời Bạn xem thêm: ”Quan Điểm Về Dịch Thuật...” của tác giả Thái Kim Lan / Tạp chí Da Màu Văn Chương Không Biên Giới / http://damau.org/ ) trang Sổ Tay Văn Nghệ may mắn được tác giả truyện ngắn “Chiều Lạnh” có nhã ý cho đăng lại một đoạn ngắn (truyện ngắn có 2 đoạn / đoạn đầu và đoạn kết ).
Thiết nghĩ rất nhiều quốc gia hiện nay- không chỉ riêng tại Việt Nam- tìm nhiều cách để chống nạn tham nhũng trong nước (vài năm trước, Thụy Điển đã chi ngân sách giúp VN chống tham nhũng; nhưng hình như hiệu quả không nhiều ), vì một quốc gia có nạn tham nhũng thì coi như đất nước đó còn thua kém nhiều, dân chúng còn khốn khổ.
Truyện ngắn “Chiều Lạnh” phác qua vài nét, thoáng hiện lên vài nhân vật ngoài đời, tuy nhiên nhiều người hẳn biết rõ - ngày nay- ở nơi các nhân vật trong truyện, hiện thực diễn ra gấp nhiều lần hơn.
Bằng lối viết giải trí gây cười và biếm hài, tác giả truyện ngắn “Chiều Lạnh” đem đến bạn đọc gần xa vài phút vui trong giờ phút ‘Giao Thừa Tây’ sắp điểm.
CHÚC VUI !


*Truyện ngắn CHIỀU LẠNH / tác giả Bắc Đẩu...
*
Bí thư đảng ủy công ty là một người gầy gò, nếu so với thân hình đẫy đà của giám đốc Bình Liêu, hắn như một cây sậy khô đứng bên một cây chuối hột. Bình Liêu có quyền “tiền trảm, hậu tấu.” Còn hắn có uy quyền với tư cách “tham mưu trưởng” trong công ty. Hắn có quyền tham dự vào những quyết định sắp được giám đốc phê chuẩn. Ngoài ra, hắn còn có thể có những đề nghị cất nhắc hoặc thi hành kỷ luật một kẻ nào đó trong công ty, nếu cảm thấy cần thiết. Hắn là một kẻ khôn vào loại lõi đời, cũng có lúc hắn ăn chơi xa hoa và trụy lạc, nhưng hắn không lộ liễu như những đồng nghiệp của hắn, để người đời không thể dị nghị về đời tư của hắn khi hắn về già. Trong việc này, hắn đã tính được một nước cờ cao hơn những đồng nghiệp của hắn.
Bí thư đảng ủy đón Bình Liêu vào nhà. Sau khi mời Bình Liêu ngồi xuống chiếc sập gụ kê ở giữa nhà, hắn nói:
-Anh xem đấy, các thứ đồ đạc ở trong nhà tôi trông rất đơn sơ, mộc mạc. Một bức quấn thư treo ở trên cao, bên dưới đặt chiếc tủ chè... đâu cần phải có bàn ghế sa lông. Tôi vẫn sống ngày này qua tháng khác một cuộc đời có vẻ rất đạo đức.
-“Cáo đã thành tinh” rồi, điều đó chẳng cần bàn! Bình Liêu cười khàn.
-Tiên sư bố thằng nào đã đặt cho tôi cái biệt hiệu đó ! – Bí thư đảng ủy mắt long lên sòng sọc- Tổ sư tam đại tứ đời cụ kỵ nhà nó !
-Thôi đừng già mồm chửi nữa, chẳng có oan gì đâu.
-Tôi sẽ cho bọn chống đối trong công ty này biết tay tôi. Tôi sẽ tống cổ chúng nó đi “phát vãng” ở nước ngoài, để vợ con chúng nó mốc meo lên. Sắp tới sẽ có một đợt cử cán bộ ra nước ngoài công tác, tôi sẽ tróc cổ tất cả chúng nó !
-Ông tróc cổ tất cả chúng nó thì lấy đâu ra người xây dựng xã hội chủ nghiã?
-Bây giờ còn xây dựng cái gì nữa! Thằng nào cũng chỉ tính đến những chuyện móc ngoặc và ăn hối lộ.
-Ông nên biết rằng, chính những thằng ăn hối lộ và móc ngoặc, trong thời buổi này lại là những thằng biết làm ăn lớn.
Bí thư đảng ủy mặt ngẩn ra, nhưng sau đó hắn đấm mạnh tay xuống sập:
-Tôi vẫn giữ chân lý của tôi, chân lý này không bao giờ thay đổi. Tôi sẽ cho một thằng trong số chúng nó đi “phát vãng” !
-Thằng nào được ông cho đi ”phát vãng” ở nước ngoài, chắc hẳn thằng đó phải sướng phát rên lên. Trong việc này, tôi có một góp ý nhỏ. Theo sự hiểu biết của tôi, ông không nên cho tất cả chúng nó đi. Nếu ông cho tất cả chúng nó đi “phát vãng”, tôi và ông sẽ gặp phải sự khốn quẫn đấy.
-Khốn quẫn là thế nào? Tại sao?
-Bởi vì nếu không có bọn ăn hối lộ và móc ngoặc đó, tôi và ông đều “đói”. Đó là một chân lý trong xã hội này. Ông cũng nên nghĩ đến những vụ chia chác trước đây ông đã dính dáng vào. Bây giờ, tôi và ông cùng bàn đến vấn đề chính. Hai tiếng “đồng chí” hiện nay rõ ràng chỉ còn thấy người ta nói lên trong những bài diễn văn ở những hội nghị. Nhưng trong “vụ việc” sắp tới đây, tôi với ông vẫn là “đồng chí.” Ông nghĩ thế nào?
Bí thư đảng ủy công ty nhìn vào đôi mắt của giám đốc Bình Liêu. Làm sao hắn không hiểu những điều của Bình Liêu vừa nói được. Một cơ hội làm ăn đang đến với hắn. “Chẳng có kẻ nào dại khờ từ chối những tờ tiền xanh trong thời buổi này cả!” hắn nghĩ.
-Hôm nay, tôi đã được nghe giám đốc nói lên một chân lý mới của thời đại. Tôi rất tự hào đã có một người như anh đứng trong đội ngũ của chúng ta. Từ nay, chúng ta phải coi nhau như “đồng chí” và phải dựa vào nhau để sống. Có đúng vậy không?
Bí thư đảng ủy công ty xiết chặt tay giám đốc Bình Liêu (...)
....
BẮC ĐẨU(Tạp chí văn nghệ TIỀN PHONG, số 395 / từ ngày 1 đến ngày 15. 7. 1992 )
*Trang Sổ Tay Văn Nghệ thành thật cảm tạ Quý Tạp Chí Văn Nghệ TIỀN PHONGVà TÁC GIẢ ...
KÍNH
====================

Không có nhận xét nào: