Xin Hân Hạnh Giới Thiệu
Bài thơ tuyển chọn sau đây là Một Quà tặng rất đặc biệt
Bài thơ tuyển chọn sau đây là Một Quà tặng rất đặc biệt
và nhiều ý nghiã với những người đã thương yêu nhau
trong ngày lễ Valentine.
( Mời Bạn Đọc xem thêm Đính Chính ..)
ANH ĐỪNG HỨA ...
Anh có biết
Em từng ngày mong đợi
Dòng thơ buồn
Càng vời vợi buồn thêm
Mái tóc xanh
Giờ đã bước sang thềm
Điểm sương trắng... đêm vẫn về gối mộng
Anh đừng hứa
Để lòng em thôi khắc khoải
Bởi dòng đời mưa nắng chuyển mùa luôn
Ánh dương hé
Chợt mây đâu vần vũ
Cả bầu trời mưa tới xứ xa thương
Ngày anh về
Em đã ra cụ già tóc bạc
Qua cầu mơ phải chống gậy lần dò
Không nhìn rõ vì mắt mờ chân mõi
Vẫn nhận ra anh
Như nhịp đập trái tim mình
Và khi ấy
Đôi bàn tay run rẩy
Đôi môi hồng đã nhợt nhạt thời gian
Em vẫn ôm siết
Vẫn hôn anh nồng thắm
Chỉ sợ rằng dâu bể đã qua anh ...
TRÚC GIANG
( Trang Thơ của Nhà thơ TRÚCGIANG-BẠCH NGA )
Em từng ngày mong đợi
Dòng thơ buồn
Càng vời vợi buồn thêm
Mái tóc xanh
Giờ đã bước sang thềm
Điểm sương trắng... đêm vẫn về gối mộng
Anh đừng hứa
Để lòng em thôi khắc khoải
Bởi dòng đời mưa nắng chuyển mùa luôn
Ánh dương hé
Chợt mây đâu vần vũ
Cả bầu trời mưa tới xứ xa thương
Ngày anh về
Em đã ra cụ già tóc bạc
Qua cầu mơ phải chống gậy lần dò
Không nhìn rõ vì mắt mờ chân mõi
Vẫn nhận ra anh
Như nhịp đập trái tim mình
Và khi ấy
Đôi bàn tay run rẩy
Đôi môi hồng đã nhợt nhạt thời gian
Em vẫn ôm siết
Vẫn hôn anh nồng thắm
Chỉ sợ rằng dâu bể đã qua anh ...
TRÚC GIANG
( Trang Thơ của Nhà thơ TRÚCGIANG-BẠCH NGA )


***


*
Bài thơ Anh Đừng Hứa... của Nhà thơ TRÚC GIANG-BẠCH NGA




*
* Đoản văn lược trích trong Tình Yêu Nuôi Tôi Lớn
của Nhà văn VÕ THỊ TRÚC GIANG
*

Nhân dịp đính chính và sửa lại, trang STVN cảm ơn tác giả Trúc Giang-Bạch Nga đã nhanh chóng gởi thư để trang STVN kịp thời sửa sơ sót, nếu không đính chính e có sự hiểu nhầm bài thơ và đoản văn được giới thiệu là của một tác giả.
Xin chia vui với Trang nhà vetchimbay và Nhà thơ Trúc Giang-Bạch Nga đã có những thi phẩm rất hay, phảng phất nhiều hình ảnh thơ rất đặc biệt, được nhiều bạn yêu thơ văn ưa thích.
Trang Sổ Tay Văn Nghệ cảm ơn những lời quý mến, từ tốn và khiêm nhượng trong thư của nhà thơ Trúc Giang-Bạch Nga gởi đến. Xin có dịp giới thiệu thêm thi phẩm của nhà thơ Trúc Giang-Bạch Nga với bạn đọc trang nhà Sổ Tay Văn Nghệ.
CHÚC VUI
Trang Sổ Tay Văn Nghệ và Vân Võ Hoài Phương

***
Mùa xuân năm 2002, tạp chí Văn Nghệ Ngày Nay ( ấn bản tại Thụy Điển ), giới thiệu đến bạn đọc đoản thiên tiểu thuyết của tác giả Trúc Giang-Võ Thị Tường Vy, với vài lời dẫn ngắn :
“ Lời BBT: Nhân vật chính trong tác phẩm của Trúc Giang bạn đọc sắp đọc sau đây – Vọng, cô gái Việt tỵ nạn sống ở vùng đất lạnh giá Bắc Âu- nhưng tâm tưởng cô vẫn nồng đượm tình người. Tình cảm của cô dành cho vùng đất đã cưu mang nhiều thiện cảm gắn bó.
Bằng một bút pháp gần gũi đời sống, tâm tình của người cầm bút thoáng hiện trong tác phẩm bên những hình ảnh sinh động. Ấn tượng tốt đẹp về một cô gái sống nơi xứ người, và ấn tượng tốt lành về tình người của một vùng đất xa vời Bắc Âu còn để lại nhiều kỷ niệm trong tâm trí bạn đọc ... “
( Tạp chí Văn Nghệ Ngày Nay, số 3 / Tháng 1. 2002 )
“ Lời BBT: Nhân vật chính trong tác phẩm của Trúc Giang bạn đọc sắp đọc sau đây – Vọng, cô gái Việt tỵ nạn sống ở vùng đất lạnh giá Bắc Âu- nhưng tâm tưởng cô vẫn nồng đượm tình người. Tình cảm của cô dành cho vùng đất đã cưu mang nhiều thiện cảm gắn bó.
Bằng một bút pháp gần gũi đời sống, tâm tình của người cầm bút thoáng hiện trong tác phẩm bên những hình ảnh sinh động. Ấn tượng tốt đẹp về một cô gái sống nơi xứ người, và ấn tượng tốt lành về tình người của một vùng đất xa vời Bắc Âu còn để lại nhiều kỷ niệm trong tâm trí bạn đọc ... “
( Tạp chí Văn Nghệ Ngày Nay, số 3 / Tháng 1. 2002 )
oOo
Với lối kể chuyện nhẩn nha nhưng nhiều tình tiết hấp dẫn, những hồi ức thân quen hòa quyện trong tâm tư quãng ngày hiện tại; nghệ thuật dựng cảnh, cách diễn đạt tâm lý bên nhiều cung bậc tình cảm của các nhân vật, đã đem lại cho đoản thiên tiểu thuyết một vẻ đẹp dung dị. Đôi lúc, vài nhận xét tinh tế trong trang viết của Võ Thị Trúc Giang đã để lại với bạn đọc kỷ niệm khó phai về một vùng đất ‘nổi tiếng’ lạnh giá. Có thể nói, tác phẩm của Võ Thị Trúc Giang ‘quay về’ nơi tuyết lạnh chẳng lạnh giá chút nào !
Xin lược trích vài đoạn trong tác phẩm Chuyến Xe Thời Gian, cùng “quay lại cuốn phim” “ngày nao còn rất trẻ...” với tài kể chuyện ‘lai rai’ nhưng nhiều hồi hấp dẫn :
“ Tôi cùng hai con bước lên xe, nhà ga Copenhagen vẫn còn thưa thớt kẻ tiễn người đi. Trời bắt đầu ngã tối và lạnh. Tôi không còn lạ gì khí hậu ở đây, nơi tôi đã sống ba năm ròng rã. Bịn rịn, bà chị và hai đứa cháu vẫn còn đứng nơi sân ga vẫy vẫy, mong ngày tôi lại đưa hai con về chơi. Đan Mạch và Tây Đức có bao xa, chỉ một ngàn cây số, mà sao 15 năm sau tôi mới có can đảm quay lại ? Hồi đó mấy đứa cháu của tôi còn nhỏ xíu, nay thì đứa nào đứa nấy xong tú tài, đứa ra đại học, đứa thì tu nghiệp, như Phong, con chị Tư, mới đám cưới xong, đó là lý do mà tôi về dự, cũng là dịp gặp gỡ gia đình. Hai con tôi nhìn anh chị, họ hàng thân thuộc như đã quen nhau từ trước.
Copenhagen cách nay 15 năm, tôi đã có lần sống ở đây. Kỷ niệm tràn về như ta lật quyển album của đời người, quay lại cuốn phim dĩ vãng, thấy mình ngày nao còn rất trẻ, bơ vơ. Nay nhìn thấy mình thành từng trải, đủ hình đủ dạng, nhìn lại cái gì ở đây cũng làm cho tôi nhớ. Có lẽ vì thế mà tôi ít về. Nhà thờ Taastrup nay được xây lại mới ...
Mới đó mà đã mười lăm năm trôi qua. Ngày xưa tôi hay đi bộ từ dãy chung cư Albertslund dẫn ra nhà ga, rồi từ đó dùng xe lửa tới trường Laborant ở Roskilde. Lúc tôi mới đặt chân tới Đan mạch, có một gia đình tốt bụng bảo trợ tôi về nhà họ ở, mong sớm thông thạo được tiếng của người bản xứ, nên tôi rời nhà bà chị về nhà của ông Aage và bà Eva ở Taastrup.. Họ có hai đứa con, đứa con gái lớn, Lisbeth, lúc tôi về thì vừa mười sáu tuổi, dễ thương, thằng con trai út là Jens- Ulrik, mười bốn tuổi. Gia đình họ coi tôi như con gái lớn, hai đứa bé gọi tôi là store sostre (chị ). Đi đến đâu họ cũng khoe như vậy.
Tôi mỗi ngày đến trường, thời gian đầu còn học tiếng Đan Mạch, do Hội Đồng Tỵ Nạn Đan Mạch tổ chức. Tối nào ông Aage cũng chịu khó ngồi giảng bài cho tôi, còn bà Eva thì làm mọi chuyện, cơm nước, giặt giũ, lau chùi. Người Đan Mạch giữ nhà cửa rất sạch sẽ, tươm tất.. Bà Farmor (bà nội) đúng năm nay khi tôi viết dòng này thì bà được một trăm lẽ một tuổi. Thời đó, mỗi cuối tuần Farmor hay đón tôi về nhà bà, hai bà cháu nấu ăn, và tôi ngủ lại với bà cho vui. Tôi hội nhập vào cuộc sống của họ thật nhanh cho dù tôi bận rộn để tạo dựng một tương lai, làm tôi bị quay tít trong xã hội mới, mà bắt đầu là ở Taastrup.
Học trong trường, Lisbeth hay đón mua vé đi coi hát rẽ, bán cho học sinh, nó mời tôi đi xem, tôi quen cả các bạn gái thân của Lisbeth, Ulla, Gudrund. Jens- Ulrik còn nhỏ, anh chàng hay lân la vào phòng tôi hỏi chuyện, những câu hỏi giờ đây nhớ lại vẫn thấy buồn cười. Nó chỉ vào vật dụng trong nhà như : cái đèn, cái tủ, cái tivi, cái tủ lạnh, và tròn mắt hỏi tôi:
- Vọng, ở Việt Nam, mầy có những thứ nầy không?
Tôi kiên nhẫn gật đầu cười, tôi hiểu, trẻ con Âu Châu chỉ được biết đến Việt Nam qua màn ảnh truyền hình, chắc chắn hình ảnh thuyền nhân hiện nay là đề tài chính của họ. Tôi nói :
- Ở Việt Nam cái gì tụi tao cũng có, chỉ vì thiếu tự do mà phải bỏ nước ra đi, chứ nước tụi tao không nghèo !
Ở Đan Mạch nếu là sinh viên ngoại quốc, khi muốn ghi danh vào đại học, bạn phải có bằng sinh ngữ hai, Dansksprove II, ngoài ra bạn có thể lấy bằng khoa học tương đương, như tốt nghiệp trường Laborant... Hai anh tôi từ khi tới Đan mạch vào trường nội trú, tiếp xúc bạn người bản xứ, dễ tiến thân. Khi tôi bước vào trường Laborant, Hội Đồng Tỵ Nạn cấp cho tôi một lejligheh riêng, từ đó tôi bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn tự lập...
Học ở trường Laborant tôi là người ngoại quốc duy nhất thời đó. Khi mới vào tôi cứ như vịt nghe sấm, dần dần quen tai. Tiếng Danish phát âm rất khó nghe, nói cứ như nuốt trửng từng chữ một trong cuống họng. Nhưng khi thấy mình hiểu để thông cảm được với người bản xứ, thì cũng thấy tiếng của họ hay hay...
....
Anh chị Chín làm bữa cơm thân mật mời bạn bè đến chơi, để tiễn đưa ba mẹ con tôi sắp từ giả Đan Mạch, trở về Đức. Anh Hiển, chị Châu, Ngữ, Yến cũng có mặt, anh chị Tâm, anh chị Đạo. Hiển đã ngà nhà say, lim dim mắt, anh nói:
- Mà tức thật đó nghe, bộ thanh niên Kobenhavn mình hồi đó đui hết rồi sao, mà để nhỏ Vọng đi lấy chồng gì xa lắc xa lơ. Hồi xưa tui câu hoài đó chớ, mà câu không được !
Mọi người cùng cười...
.. Chợt chị Tâm yêu cầu:
- Vọng hát tặng cho anh em bài Con Thương Rau Đắng Sau Hè đi, trước khi về. Hồi xưa cô hát vào dịp tất niên làm tôi nhớ nhà muốn chết. Khổ cho ông Hưng, đánh đàn cho người ta hát, đến khi người ta lấy chồng rồi mà cũng hỏng có nói năng gì hết trơn.
Tôi giật mình nhìn chị. Làm đàn bà con gái người ta có cái linh tính như vậy mỗi khi chạm phải cái nhìn của người đàn ông, nhưng cách nay đã mười lăm năm qua, nay chị khơi lại. Ngữ nói:
- Cái ông đó khi thương ai ông ấy chờ cho người ta đi đến cưới ông. Chứ cạy miệng ông cũng không nói mà.
Tôi chớp mắt thật nhanh, nhớ tới những lần Đoàn Thanh Thiếu Niên thời đó tập dượt văn nghệ, dáng dấp nghệ sĩ của Hưng tôi vẫn chưa quên.
Ngày vui rồi cũng tàn, gặp nhau phút giây nhắc nhở chút kỷ niệm xưa. Tôi khiêng vali ra xe, từ giả mọi người, hẹn ngày gặp lại.
Hiển ngậm ngùi khi thấy Vọng lần nữa ra đi, anh cất tiếng ngâm hai câu thơ:
“Ngày xưa trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi .”
( Thơ của thi sĩ T.T.Kh )
Tôi bỏ lại cuộc vui lần nữa. Xe chạy vùn vụt xé màn đêm.. Thấy gió lạnh, tôi kéo áo đắp cho hai con chim non của tôi đang say giấc ngủ, một niềm hân hoan tràn trề tự hào về một gia tài quí giá mà tôi và Tú đã tạo được.
Nghĩ tới ngày mai trở lại cuộc sống bình thường, tôi nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ. Xe chạy càng lúc càng xa Kobenhavn."
VÕ THỊ TRÚC GIANG
( *Những đoản văn trên ‘quay lại cuốn phim’ trong cuốn Tình Yêu Nuôi Tôi Lớn. Hình như đoạn tiếp ‘quây’ trong cuốn Đây Mưa Kia Nắng ... )
Tôi bỏ lại cuộc vui lần nữa. Xe chạy vùn vụt xé màn đêm.. Thấy gió lạnh, tôi kéo áo đắp cho hai con chim non của tôi đang say giấc ngủ, một niềm hân hoan tràn trề tự hào về một gia tài quí giá mà tôi và Tú đã tạo được.
Nghĩ tới ngày mai trở lại cuộc sống bình thường, tôi nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ. Xe chạy càng lúc càng xa Kobenhavn."
VÕ THỊ TRÚC GIANG
( *Những đoản văn trên ‘quay lại cuốn phim’ trong cuốn Tình Yêu Nuôi Tôi Lớn. Hình như đoạn tiếp ‘quây’ trong cuốn Đây Mưa Kia Nắng ... )
***
* Vài nét về : Văn, Thi sĩ VÕ THỊ TRÚC GIANG
Tên thật : Võ Thị Tường Vy
Sinh trưởng tại Bến Tre
Hai năm Cao Đẳng Sư Phạm Mỹ Tho.
Vượt biên sang Mã Lai 1978,
định cư tại Đan Mạch.
1981 theo chồng sang định cư
tại Tây Đức, làm kinh doanh.
Cộng tác với các tờ báo tại Âu châu
(Đức Quốc và Pháp Quốc),
nhiều báo khác tại Hoa Kỳ và Bắc Âu (Thụy Điển).
Cựu thành viên BCH Văn Bút VN hải ngoại,
Trung Tâm Âu Châu.
Sáng lập viên trường Việt ngữ
tại Saarbruecken (Đức Quốc).
Đã xuất bản :
-Tình Yêu Nuôi Tôi Lớn ( Truyện và Thơ ), 1999.
-Đây Mưa Kia Nắng ( Truyện và Thơ ), 2005.
=====================================

CHÚC VUI
Vân Võ Hoài Phương
Tháng Giêng, 2011
=======================================================
Trang Sổ Tay Văn Nghệ / Vân Võ Hoài Phương
http: //sotayvannghe.blogspot.com
http: //sotayvannghe.blogspot.com
Mời Bạn góp ý liên lạc: vanvohoai@hotmail.com
CHÚC VUI
============================================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét