VUI VỚI CUỘC ĐỜI
( Vài Trang Trong Sưu Tầm & Văn Nghệ, quyển 1 )
….
Trong đời thường có những người biểu hiện năng khiếu về văn chương. Ước mơ trở nên một người có nghiệp văn, là ước mơ đẹp và đáng được khích lệ. Nếu may mắn và vượt qua thử thách, biết học hỏi để thành đạt, trở nên một nhà văn được nhiều người yêu mến, đó là vinh hạnh cho bản thân và đó là niềm vui chung của những người thân thích.
Giai đoạn đầu với bất cứ nghề nào cũng khó. Xin hãy trở lại với câu hỏi đặt ra trong trang trước : “ Muốn viết một câu chuyện ngắn. Thường thường người ta làm như thế nào ?”
Riêng một câu hỏi này, đã là một câu hỏi khó. Nhưng theo trải nghiệm của vài người đã nhiều năm trong nghề, chúng ta làm theo cách của họ, và thử đặt ta ở trong ngày đầu đam mê một lòng dấn thân với nghiệp viết. Với ý tưởng chín chắn đó, kẻ mới bước vài bước đầu sẽ tự thấy một, hai chặng đường cần phải đi qua.
Theo cách hiểu của những người giỏi nghề thì muốn học một nghề nào đó, điều trước hết bạn phải có lòng yêu thích về nghề đó. Từ khi đã ham chuộng, bạn sẽ ra sức học hỏi và cố gắng tìm hiểu kỹ càng về nghề nghiệp đang theo đuổi. Bạn sẽ tìm đọc các cuốn sách viết về nghề đó. Và bạn sẽ tự đặt ra những bước để tiến dần đến nghề nghiệp hằng mơ ước ; ví dụ : bước 1, bước 2, bước 3.
Từ một nền tảng như trên, ta đã biết câu hỏi đặt ra trên đỡ khó một đôi phần. Chặng đường vừa mở đã có vẻ đỡ ngại. Những đoạn tiếp theo, ta tìm kiếm thêm kinh nghiệm trong các bước đầu trải qua trước khi trở thành nhà văn của vài nhà văn được nhiều người biết đến.
oOo
Chẳng có ai bước vào nghề viết văn giống ai. Nữ văn sĩ Han- Suyin ( Hàn-Tú- Anh ), tác giả cuốn sách in vào năm 1942, kể lại : Trước đó, bà không một mảy may có ý định viết văn. Một hôm, bà đưa cho một người phụ nữ gần gũi với bà, xem những ghi chú và vài đoạn văn, bà vẫn thường viết những khi rảnh rỗi. Người đó xem xong, đã khuyên bà nên dùng những ghi chú, các đoạn văn này làm chất liệu và từ đó sẽ sáng tạo nên một cốt truyện.
Nhờ sự khích lệ đó, Hàn- Tú- Anh đã viết thành công một cuốn sách. Tác phẩm của bà đã được in và được nhiều người thích đọc.
Trên đây, như ta đã biết, một người “không một mảy may có ý định viết văn”, nhưng khi nhận được sự khích lệ của một người gần gũi có lòng tốt- luôn mong người khác được thành đạt- đã bắt tay vào nghiệp viết và viết thành công một tác phẩm.
Đã có người nói : “Đường đời vạn nẻo lối đi.” Kẻ viết những trang này cũng nghĩ như vậy. Ai đó tự khuyên răn bản thân với câu “Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh”, tất nhiên luôn nghĩ đến nghề nghiệp thường đeo đuổi, và hẳn hiểu ra nhiều phương cách, có lúc tìm thầy để học, có lúc cần học bạn hữu. Tuy nhiên nhiều người đã biết đến một lời khuyên thật ích lợi : “.. Kẻ không biết mà không tự biết mình không biết, hẳn là thứ khùng, hãy tránh xa ! Kẻ biết và tự hiểu đã biết, anh ta là một kẻ khôn ngoan, hãy theo anh ta..”
Có người, sau nhiều bền bỉ siêng năng học hỏi trong nghề viết, quyết chí theo đuổi nghề đã chọn, miệt mài ngày đêm ( nhiều văn, thi, nhạc sĩ thường sáng tác về đêm.. ), và đã nhìn thấy kết quả bằng những tác phẩm đầu tay; Có người, sau nhiều năm chìm nổi trong đời, thấu hiểu trăm ngàn đắng cay và cũng nếm trải trăm vạn vui buồn nơi trần thế- và kẻ đó- bước vào nghề văn một cách ngẫu nhiên, và đã được nhiều người kính nể.
Văn học thế giới hiện đại từng ghi nhận, đã có các tác phẩm được viết ra từ những người trước đó chẳng quan tâm đến văn chương. Nhưng những trang viết của họ rất hay, làm say mê hàng triệu đọc giả, với các cảnh đời rất chi là lý thú, với những tình tiết đặc sắc mà nhiều người chưa bao giờ mắt thấy tai nghe, và được diễn đạt một cách tinh ý tài tình. Những người viết ra các tác phẩm đó đươđc người cùng thời ngưỡng mộ, coi như một bậc kỳ tài, làm nức lòng những ai lâu nay theo đuổi nghề viết.
Henri Charrière là một trong số những người đó. Ông là tác giả thiên hồi ký có tên là PAPILLON, một tác phẩm văn học đã được các nhà điện ảnh dựng thành phim. Theo lời giới thiệu về Henri Charrière, đã được đăng tải trước đây khoảng vài chục năn thì, tác giả thiên hồi ký “với lối kể chuyện tài tình và văn chương trác tuyệt”, đã “trở thành văn hào, một văn hào với tác phẩm đầu tay”, đến nay vẫn còn được dựng thành phim và làm người xem của nhiều quốc gia yêu thích.
Vẫn theo lời giới thiệu về Henri Charrière, người ta được biết : “Tháng 7 năm1967, một người đàn ông quắc thước, tuổi lục tuần, xuất hiện tại Carracay giữa lúc báo chí đang đăng tin nữ văn hào Albertine Sarragin vừa tạ thế”. Người đàn ông đó, bước chân vào trong “một tiệm sách mua cuốn “L’ Astragale” của Albertine Sarragin- một trong hai tác phẩm viết về ngục tù, đã làm cho Albertine nổi tiếng. Trên băng sách in hàng chữ : “đã ấn bản một trăm hai mươi ba ngàn cuốn.”
Người đàn ông quắc thước đó "đọc xong, mỉm cười : "Nếu sách này bán được một trăm hai mươi ba ngàn cuốn thì chuyện của ta viết ra sẽ bán gấp ba lần.”
Người đàn ông, tuổi lục tuần đó tên là Henri Charrière. “Thuở thiếu thời, Henri Charrière là một thanh niên điển trai, mang biệt hiệu PAPILLON.”
Ước mơ của Henri Charrière đã thành hiện thực. Thiên hồi ký của Henri Charrière viết xong và sau khi xuất bản, "được dịch ra nhiều thứ tiếng mang tựa đề PAPILLON.” Theo con số thống kê trong quãng thời gian cuốn sách tới tay đọc giả, cuốn hồi ký PAPILLON của Henri Charrière “chỉ trong vòng một năm, cuốn PAPILLON đã có mười lăm triệu đọc giả.”
Trong văn giới, nhiều nhà văn cũng thèm muốn số lượng đọc giả “mười lăm triệu” mua và tìm đọc tác phẩm của họ. Henri Charrière đã gặt hái một mùa đầu mỹ mãn, làm hân hoan nhiều cây bút trên đường lập nghiệp. Và niềm vui của tác giả thiên hồi ký PAPILLON đã chắp cánh cho ước mơ của những người vẫn hoài vọng góp niềm vui với đời bằng tác phẩm họ hằng ôm ấp.
Nụ cười của Henri Charrière khi đứng ở trong một tiệm sách, cách nay đã vài chục năm, quả là tuyệt diệu ! Mỉm một nụ cười, để ’ra tay làm đẹp một mơ ước’. Ôi ! Cái mỉm cười của người đàn ông tuổi lục tuần đó được ghi lại trên trang sách, như vẫn còn tươi tắn với những ước mơ ..
....
Vân Võ Hoài Phương
( Trích trong Sưu Tầm & Văn Nghệ, quyển 1
Người đàn ông, tuổi lục tuần đó tên là Henri Charrière. “Thuở thiếu thời, Henri Charrière là một thanh niên điển trai, mang biệt hiệu PAPILLON.”
Ước mơ của Henri Charrière đã thành hiện thực. Thiên hồi ký của Henri Charrière viết xong và sau khi xuất bản, "được dịch ra nhiều thứ tiếng mang tựa đề PAPILLON.” Theo con số thống kê trong quãng thời gian cuốn sách tới tay đọc giả, cuốn hồi ký PAPILLON của Henri Charrière “chỉ trong vòng một năm, cuốn PAPILLON đã có mười lăm triệu đọc giả.”
Trong văn giới, nhiều nhà văn cũng thèm muốn số lượng đọc giả “mười lăm triệu” mua và tìm đọc tác phẩm của họ. Henri Charrière đã gặt hái một mùa đầu mỹ mãn, làm hân hoan nhiều cây bút trên đường lập nghiệp. Và niềm vui của tác giả thiên hồi ký PAPILLON đã chắp cánh cho ước mơ của những người vẫn hoài vọng góp niềm vui với đời bằng tác phẩm họ hằng ôm ấp.
Nụ cười của Henri Charrière khi đứng ở trong một tiệm sách, cách nay đã vài chục năm, quả là tuyệt diệu ! Mỉm một nụ cười, để ’ra tay làm đẹp một mơ ước’. Ôi ! Cái mỉm cười của người đàn ông tuổi lục tuần đó được ghi lại trên trang sách, như vẫn còn tươi tắn với những ước mơ ..
....
Vân Võ Hoài Phương
( Trích trong Sưu Tầm & Văn Nghệ, quyển 1
tác giả tự xuất bản 1993 )
=================================
SÁCH THAM KHẢO
Những Truyện Ngắn Hay Nhất
Của Quê Hương Chúng Ta
Hai Mươi Năm Văn Học Miền Nam 1954-1973
Đường Về Trùng Khánh Han- Suyin (Hàn-Tú- Anh )
PAPILLON Henri Charrière
….
========================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét