Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2016

Vài Cuốn Sách và Những Niềm Vui ( 2 )



chiều tuyết
*


"Dù đường xa mưa tuyết và dù thể nào, hôm nay tôi phải đến được thư viện Thủ Phủ trong vùng để trả xong vài cuốn sách."

Vừa nhẩm lại trong đầu lời tự hứa ban sáng, tôi vừa nhanh chân bước về bến đỗ xe buýt. Tháng Ba tháng Tư, ở nơi đây, ngoài trời vẫn rét đậm. Gió lạnh Bắc cực thổi về với khoảng không gian giá rét lạnh tê mà có người gọi là "rét cắt da, cắt thịt". Những người đợi xe buýt đứng co ro trong giá lạnh và tuyết bắt đầu bay trắng trời, nhưng vừa lúc đó, chiếc xe buýt mong đợi đã đến.

Đúng 12 giờ trưa, xe rời bến chính. Và lúc 12 giờ 15 thì xe đến quảng trường trung tâm thành phố - nơi tôi thường xuống xe và lên xe tại bến này.

*

... Hôm nay, một ngày rét mướt và ngoài trời tuyết bay lượn giống y hệt ngày tôi đợi chuyến xe đường dài cách đây đã lâu. Cảnh tuyết bay ngoài trời làm tôi nhớ lại quãng đường thật xa và vài cuốn sách. Hồi ấy tôi còn học trong Trường dành cho di dân, tị nạn và cứ đến thứ Sáu (ngày học cuối trong tuần) học đến 12 giờ trưa thì học sinh được nghỉ; và từ trưa thứ Sáu đến sáng thứ Hai, là quãng thời giờ tự do thảnh thơi, rảnh rỗi. 

Một may mắn với tôi trong tháng ngày mới đến - vì lúc đó nhà ở cho thuê trong thành phố rất hiếm - nên người chuyên trách về bostad (nhà ở) tạm xếp tôi ở vùng ngoại ô, cách nơi học trong thành phố chừng 10 km. May mắn nói đến nơi đây là từ quãng ngày mới, mỗi tháng tôi có được một vé xe buýt, để hằng tuần đến trường học; và với vé xe buýt liên tỉnh này, tôi tha hồ đi đó đi đây ngoài những giờ học! Bởi thế, khác với các bạn học cùng lớp sống trong thành phố, tôi có nhiều dịp 'thơ thẩn' đến các thư viện trong vùng. Và hôm nay ghi lại đoản văn này để nhớ đến một cuốn sách mà tôi không bao giờ quên. Đó là tác phẩm, chỉ cần nhìn qua bìa sách, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ quên... Tiếc thay ngày tháng ấy, tôi không kịp ghi lại hình ảnh của bìa một cuốn sách. Nhưng, đến ngày hôm nay, với những cần thiết tôi ghi chép lại từ cuốn sách, thực lòng tôi cảm thấy những ghi chép xa xưa vẫn còn nguyên giá trị.

*

Trở lại đoạn kể trên khi ngồi trong hai chuyến xe qua hai tuyến đường dài từ 12 giờ 15 phút đến gần 4 giờ chiều mới đến nơi thư viện Thủ Phủ trong vùng để trả sách. Và rồi không lâu sau đó, lại phải nhanh chóng ra ngay bến xe để về. Vì chừng 15, 20 phút sau, chuyến xe cuối cùng trong ngày sẽ chuyển bánh. Lỡ chuyến cuối này thì biết tìm nơi đâu (hoặc tiền đâu?) để lo cho thân lử khách?

Cuốn sách tôi phải đi, về gần mươi giờ ngồi trên xe buýt ngày xa xưa vừa thuật lại là cuốn "Những Truyện Ngắn Hay Nhất Của Quê Hương Chúng Ta". Sách được mượn đọc 1 tháng. Nhưng trong một tháng mượn về, tôi chỉ kịp ghi chừng nửa cuốn những gì tôi cho là cần thiết, còn nửa cuốn, gần cận ngày trả sách bỗng nhớ ra và 'khẩn thiết tự hứa' dù thể nào cũng phải trả xong sách trong ngày.

Ngồi trong chuyến xe buýt tuyến đường dài nơi gần cuối xe, tôi đã gắng ghi lại những cần thiết với những dòng chữ vội mải mà nay có dịp xem lại thì đã hơn 20 năm !

                                                                          

Bản ghi chép lúc rảnh rỗi
*

Bản ghi chép lúc vội mải

*
LỜI KẾT
Cám ơn tác phẩm tôi đã may mắn tình cờ mượn đọc và ghi chép lại.
Thành thật tạ ơn những người làm nên cuốn sách và cảm tạ nơi cho mượn sách.
Chắc hẳn do vội mải ghi chép nên khó tránh khỏi thiếu sót. Rất mong bỏ lỗi!
ĐA TẠ

*

VVHP

**********************

  



  

Không có nhận xét nào: