Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

ĐỌC VUI VÀI PHÚT / Đoản văn phương xa

 * Trang Sổ Tay Văn Nghệ trong tuần mời bạn đọc,
đọc đoạn mở đoản văn Một Ngày Qua để vui
vài phút với người viết phương xa..

*
MỘT NGÀY QUA

 Những ngày thời tiết chuyển mùa thường là những ngày nửa mưa nửa nắng. Sáng sớm tinh mơ lúc tôi đến sở làm, khoảng không gian ngoài đường mát lạnh. Mưa lắc rắc vài hạt và không khí trong lành ban mai quyện trong màu sáng dần của một ngày mới làm tâm trí thêm một chút bình yên. Một ngày bình thường nơi xứ xa với tôi thường bắt đầu với hình ảnh đó. Và rồi sau những giờ làm, sau lúc đã cởi bộ quần áo thợ để lại xưởng làm, tôi ra về với niềm vui mới. Lúc này là những giờ phút tự do của tôi. Trên đường trở về nhà, tôi có thể vui chân ghé qua thăm vài nơi nào đó, nói giả dụ một, hai tiệm bán vài thứ tôi cần. Những thiệp chúc mừng xinh xinh màu sắc trang nhã và vài cây viết hoặc cũng có khi một tình cờ mua được vài tặng phẩm ưng ý dành cho ngày vui sắp đến.
Chiều nay, tôi thong thả tản bộ vào khu trung tâm. Nơi đó với dòng người qua lại tấp nập. Bên dòng sông nhỏ chảy lượn giữa trung tâm là chiếc cầu của một thời cổ điển xa xưa với tay vịn bằng thép đen quen thuộc, chiếc cầu xinh gọn nối liền hai đường phố có nhiều tiệm mua bán. Một quán cà phê nhỏ nằm ở lối rẽ vào đường nhánh mà chủ nhân có lẽ là một tay có tâm hồn nghệ sĩ, nên nhìn qua cảnh ngoài của quán cũng biết: bên đường dẫn vào cửa quán là một hàng giậu cây xanh thấp, vài bồn hoa rực rỡ bên hiên. Tiếng nhạc êm dịu từ trong quán tỏa ra, dễ làm những ai cần vài phút thư thả tâm hồn dừng chân ghé lại. Ngồi bên bộ bàn ghế đặt trước lối vào quán kia, nhâm nhi một ly nước rồi tình cờ nhìn ngắm dòng người qua lại trên quãng đường cách đó không xa kể ra cũng cảm thấy đời có thêm một chút hương vị.
Tôi đã một, hai lần có ý định hôm nào rảnh rổi vào quán bên đường, thong thả ngồi gần chiếc bàn nào đó vắng khách, chờ cô phục vụ bàn tươi trẻ đội chiếc mũ nom có vẻ mảnh mai, nụ cười mến khách, dáng vẻ hòa dịu bước đến gần, liền gọi một ly nước và ngồi uống bên hiên để... thử tâm trạng lúc đó ra sao. Có thể đó là một cách thử nghe xem tâm hồn ta lúc này còn lên tiếng không? hay đã im hơi lặng tiếng từ lâu rồi... Nhìn vài khách uống ngồi thảnh thơi bên quán, thoáng nghĩ tới cuộc đời nay đến mai đi, chợt thấy lòng hơi luyến tiếc...
Thế rồi mải tìm mua vài đồ dùng, quên luôn việc vào quán lúc nào không hay. Còn bây giờ, tôi đang bước những bước gần đến lối rẽ bên đường. Mắt đã nhìn thấy quán cà phê với vẻ dịu dàng hấp dẫn, tâm tư bỗng thấy xao động bởi một mong ước ngắn ngủi thi vị hoá cuộc đời vẫn là mong ước. Hình như có mùi cà phê thơm thoảng bay trong gió đâu đây...
- Kìa, chào anh. Mấy bữa nay tôi mong anh hoài.
Nhận ra bạn quen cũ, tôi cũng mừng rỡ:
- Chà... Vài tuần nay anh ở nhà luyện môn chi, chẳng thấy anh đến tôi.
Bạn tôi cười:
- Thong thả tôi sẽ kể anh nghe.
Nói xong câu này, ánh mắt anh nhìn tôi vui mừng. Chúng tôi bước bên nhau, anh nói tiếp:
- Việc này nhất thiết cần có anh góp thêm vài lời. Hiện nay tôi ở thế tiến cũng dở mà lùi cũng dở. Dẫu anh kém tôi vài tuổi, nhưng anh biết đó, thường những việc rối lung tung beng như việc này, tôi vẫn nghe theo lời khuyên của anh.
Tôi cười khiêm tốn, nói một câu vui:
- Anh Đạt ạ, nhỡ tôi khuyên anh một câu "tình thế lúc này, anh nên dừng lại". Liệu anh có nghe theo lời khuyên đó không?
Bạn tôi vỗ nhẹ vai tôi:
- Kià quán nước giải khát kia rồi. Tôi và anh nên dừng lại nơi này làm vài ly nước đã.
Đạt vừa nói vừa chỉ tay về bên đường, tôi nhìn theo hướng anh nói thấy đúng là quán cà phê tôi nhìn thấy trước đó. Thường vào những dịp tôi đến anh, hôm nào anh sắp đặt ly, tách kỹ lưỡng; tôi biết ngay anh sắp nói với tôi một chuyện tâm tình. Còn hôm nay?...
- Kiếm ra chỗ ngồi dưới nắng mặt trời ở mé hiên kia, có thể khỏe thêm được một chút. Mùa Hè đã đến và vẫy gọi khắp nơi, anh và tôi hôm nay gặp một ngày nắng để hàn huyên trò chuyện. Mấy khi gặp bạn thân tình, mong chi nữa!
Đạt cười, trông anh dễ trẻ lại vài tuổi. Thường những lúc gặp bạn bè nói vài chuyện vui, trong tâm hồn nhiều người bỗng cảm thấy tươi mát. Trên nét mặt bạn tôi hôm nay, niềm vui đã xoá đi vài nếp nhăn xưa cũ. Đạt bước nhanh nhẹn bên tôi, anh nói tiếp:
- Suốt quãng đời, đâu được mấy bữa thong thả như hôm nay. Bạn ơi, chiều nay tôi cần anh bàn thêm một việc. Bữa nay anh phải giúp đó.
Tôi chẳng còn biết nghĩ sao và tự nhiên tôi bỗng ho khan một tiếng. Đạt lại nghĩ tôi sắp khước từ lời mời của anh, anh nhìn tôi:
- Tuần trước tôi bị ho dữ lắm, thế mà vào ngồi ở bên hiên quán kia, sưởi nắng, ngắm thiên hạ lượn qua lượn lại, khỏi liền ! Hay thế đó.
- Anh Đạt ạ, thực tình tôi cũng ...
- Thôi anh, sắp nại cớ chứ gì. Anh hay khách sáo lắm. Bạn bè mời nhau chầu nước đâu hề hấn chi. Lần này tôi mời anh chê, gặp dịp sau anh có bày tiệc ra, tôi cũng nói thực tình với anh là... ồ, cười rồi đấy nhé. Nhìn anh cười tươi tôi đoán biết việc của tôi nhờ anh sắp tiến triển tốt đẹp rồi. Kìa, quán nước uống có bảng hiệu Paradis anh và tôi vừa nói đây rồi! Bộ bàn ghế ở cuối dãy hiên kia chưa có ai, vào đó ngồi đỡ mỏi chân chút đã.
Tôi chợt nhớ ra:
- Paradis, trong sách từ điển nghĩa  là nơi sung sướng, chỗ thần tiên...
- Thôi anh, sách vở để bàn sau... Ồ, nơi thần tiên đây rồi.
Đạt và tôi bước vào bên hiên, anh chọn một nơi vừa ý và kéo một chiếc ghế tựa ra, khoát tay mời tôi. Nghe lời anh, tôi ngồi xuống ghế và cảm thấy khoan khoái, mắt ngắm nhìn dòng người với những khuôn mặt, dáng vẻ xinh tươi và kiêu sa cũng có, trầm lắng và bình thản cũng có. Từ góc hiên này, người ta có thể chiêm ngưỡng hình ảnh muôn vẻ của người dân sống nơi đây. Những bộ thời trang mới và nét vẻ bên ngoài của những tâm hồn. Một ngày giữa năm nắng đẹp có bầu trời xanh mênh mông và thỉnh thoảng trên nền trời xanh dịu đó vút lên vài cánh chim hải âu bay lượn.
Tôi nhìn bạn tôi, thầm cảm ơn anh đã cho tôi có một góc nhìn nhiều hình ảnh may mắn và vui thích.
Kỷ niệm về một ngày hè đẹp nắng.

Vân Võ Hoài Phương
viết theo lời kể của VTA;
tạp chí Văn Nghệ Ngày Nay, 6. 2002 )

Không có nhận xét nào: