Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

HAI MÙA MƯA NẮNG


  Gần một tháng nay, mỗi sáng thức dậy tôi chỉ nhìn thấy một màu xanh trên nền trời ngoài khung cửa sổ, khi thì một màu xanh lơ, lúc lại là một màu xanh thẫm, những cụm mây thường lang thang đây đó nay đã bay tứ tán về phương nào. Gần một tháng nắng nóng và không mưa.

Ông bạn Bắc kỳ sống ở dãy nhà cách nhà tôi một con phố, mới hôm nao tuần trước gặp tôi than vãn về chuỵện thời tiết, ông bảo: "Mùa hè năm ngoái thì mưa tầm mưa tã, cơn này chưa ngớt cơn kia đã tới. Mùa hè năm nay thì nắng không để đâu h́ết nắng, nắng làm khô cả da rụng cả tóc". Vừa nheo một bên mắt nhìn nắng trải trên đường, vừa đưa bàn tay lên vuốt tóc, ông nói tiếp: "Trên đầu mình, tóc xanh năm xưa rơi rụng dần, nay chỉ còn lưa thưa vài nhúm tóc, vậy mà nắng nóng đến trên dưới ba mươi độ thế này thì đến đầu cũng bốc khói chớ đừng nói gì đến tóc!".

Dân Bắc kỳ xem ra kỳ thật. Bà bạn thân của mẹ tôi ngày xưa cũng từng nói với mẹ tôi những lời có thấp thoáng vài hình ảnh khiến người nghe không khỏi mỉm cười. Nhớ lại, một hôm bà cầm gói trà ngon đến nhà và bảo mẹ tôi pha trà để cùng uống. Chẳng biết mẹ tôi hôm ấy pha trà theo cách nào mà bà bạn khi nhấc chiếc ấm tích pha trà lên, bà bỗng nói với giọng thảng thốt giận hờn: "Gói trà ngon là thế, bà pha đến một huyện hai nước thế này. Bà và tôi uống đến sáng mai à?".

Câu nói một thời xa xưa, tại sao vẫn còn đọng lại trong ký ức đến giờ? Hai bà nay đã quy tiên, ngày tháng cũ nay xa xôi mờ nhạt, thế nhưng hình ảnh "một huyện hai nước"(thực ra có thể chỉ là gần đầy một ấm tích nước) đôi lúc vẫn còn thấy thoáng ẩn hiện ở đâu đó.

*
Những ngày tháng cách nay một năm hẳn là nhiều người sống nơi đây và tôi chưa thể quên. Bởi quãng thời gian ấy để lại vài kỷ niệm trong một quãng đời. Thông thường ở đời có người ngồi trầm tư nhớ lại vài kỷ niệm đã qua, đây là một cách khiến người nhiều tuổi giảm thiểu bệnh lão hóa. Ai còn sống thì thể nào rồi cũng đến cái thời "tuổi già xồng xộc theo sau". Vậy thì lúc này đây, khi sắp bước vào tuổi già, gần già (gần hưởng hưu hay mới hưởng hưu), hãy nên 'tham khảo' vài cách thức chống lão hóa là hay nhất, đừng để khi "mười phần ốm yếu đến thân rồi mới nhanh chân nhảy vô bệnh xá". Đây là lời khuyên chí tình của ông bạn Bắc kỳ di cư nay sống gần nhà. Cảm tạ một tấm lòng tử tế.

Mùa Hè năm ngoái đúng là những ngày "mưa tầm mưa tã", mưa ngập đường ngập phố. Mưa ngày này nối ngày khác. Mưa nhiều đến nỗi khiến những chủ tiệm bán đồ dùng trong mùa hè biểu lộ vẻ chán ngán thất vọng trên khuôn mặt. Những kho đầy ắp đồ dùng để bán trong dịp hè, nay ... nằm chờ mưa tạnh không nhúc nhích. Ai có dịp chạy xe lướt qua bên phía ngoài vài tiệm bán bàn ghế để ngoài trời vào thời điểm mùa hè năm trước hẳn nhìn rõ những tấm bảng to, có những dòng chữ và con số lớn: giảm giá 50% đến 70%. Thế nhưng rất ít người bỏ tiền "đầu tư" vào những thứ mua về để cất vào kho hoặc hy vọng "ngày mai trời sẽ tạnh", khi mà nhìn lên bầu trời lúc nào cũng sũng nước, và trên màn ảnh TV trong nhà vài ngày lại thấy cảnh tại một, hai nước láng giềng mưa lũ kéo trôi từng mảng nhà cửa, đường phố...

Ấy thế mà tự dưng đến tháng cuối hè, bỗng nhiên đúng là "có tin vui giữa giờ tuyệt vọng"! Tự nhiên bầu trời quang tạnh hẳn, dân chúng quăng ô, dù vào xó tủ; nơi làng xa cho đến tỉnh gần, ai nấy hân hoan, trẻ nhỏ reo mừng. Sau những cơn mưa dài, đường phố sạch sẽ tinh tươm, vườn tược cây xanh tươi tắn tràn đầy sức sống. Người ta sống tiếp và vui với niềm vui cuối một mùa nắng. Ai chẳng háo hức, vui thích thưởng thức những ngày hè nắng vàng trải rực rỡ? Những bộ bàn ghế dùng ngoài trời trở nên đắt hàng và các chủ tiệm bán đồ dùng mùa hè tươi cười hớn hở, nét mặt tựa hoa mùa xuân, lời nói đượm đà dịu ngọt và niềm nở ân cần với khách mua đồ. Ai cũng nghĩ rằng, mùa hè này đúng là một mùa hè fantastisk (tuyệt diệu). Người ta chúc nhau vui khoẻ bên bàn tiệc ngoài trời, bên những thức ăn toả hương vị thơm nức mũi và bên những thức uống ưa thích để mừng đón những ngày hè còn lại rực rỡ và vui thích nhắt. 

tháng 7. 2016
Vân Võ Hoài Phương

**********************

 

Không có nhận xét nào: